tổng tài xin chỉ giáo

Chương 2: Người đàn ông lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên tại Hạo Thị, Ngọc cảm thấy như bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Không còn là căn phòng thuê chật hẹp, không còn là những buổi phỏng vấn căng thẳng với đôi tay ướt mồ hôi. Mọi thứ ở đây đều toát lên sự xa hoa, quyền lực, và đặc biệt… sự lạnh lùng đến mức đáng sợ của tổng tài Hạo Kiến Hạo.

Ngọc vừa ngồi vào ghế, còn chưa kịp thở, thì Hạo bước vào phòng họp. Anh điềm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ nhân viên đang có mặt. Một cảm giác vừa đáng sợ vừa… lôi cuốn trào dâng trong Ngọc.

Hạo không nói nhiều. Anh dừng lại, đứng thẳng lưng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngọc. Cô cảm giác tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Cô là Ngọc?” giọng anh trầm và chắc, vừa đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.

“Vâng… Dạ, em là Ngọc.” Cô cúi đầu, giọng run run, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hạo nhếch môi, nụ cười thoáng qua nhanh đến mức Ngọc không kịp ghi nhớ. “Tôi đã thấy cô sáng nay… va vào tôi. Cô… khá dũng cảm.”

Ngọc đỏ mặt, vừa muốn gật đầu vừa muốn chối: “Dạ… em… không cố ý ạ…”

Hạo không trả lời nữa. Anh quay lại bảng trắng, giơ tay chỉ vào sơ đồ công ty. “Hôm nay, tôi sẽ giới thiệu cho cô về công ty. Nhưng trước hết, tôi cần biết: cô có thể chịu được áp lực công việc cao không?”

Ngọc ngẩng lên, ánh mắt dường như va vào ánh mắt lạnh lùng của Hạo. “Dạ… em… sẽ cố gắng hết sức.”

Một tiếng “ừm” khẽ phát ra từ anh, không cười, cũng không mỉa mai. Hạo Kiến Hạo – một người đàn ông quyền lực bậc nhất, nổi tiếng với khả năng điều hành tuyệt vời, nhưng cũng lạnh lùng, khó đoán. Chỉ một ánh mắt, anh có thể khiến nhân viên run rẩy, nhưng với Ngọc, ánh mắt ấy lại vừa đáng sợ, vừa… bí ẩn đến mức cô muốn khám phá.

Trong khi Hạo trình bày các quy trình, Ngọc cố gắng ghi chép cẩn thận, nhưng mắt vẫn lén quan sát anh. Anh ngồi thẳng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đôi mắt dõi theo từng con số, từng dòng dữ liệu. Không một nụ cười, không một lời nói thừa – chỉ có sự tập trung tuyệt đối và quyền lực lấn át tất cả.

Một lúc sau, Hạo đứng lên, bước đi quanh phòng. Anh nhìn từng nhân viên, nhưng dừng lại lâu hơn với Ngọc. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng.

“Cô có biết lý do tôi chọn cô vào vị trí này không?” Hạo hỏi, giọng trầm, nhưng ánh mắt lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Ngọc lắc đầu, cảm giác tim nhói lên. “Dạ… em không biết ạ…”

Hạo nhíu mày, giọng trầm xuống: “Cô… thông minh, nhanh nhẹn, và… có chút dũng cảm. Nhưng cô cũng còn quá non nớt. Tôi muốn xem cô sẽ làm gì khi đối mặt với khó khăn.”

Ngọc cúi đầu, vừa lo lắng vừa cảm thấy thách thức: “Em… sẽ cố gắng, anh Hạo ạ.”

Hạo gật đầu. Anh quay lưng, đi lại phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố rộng lớn. “Trong thế giới của tôi, mọi thứ đều được tính toán, mọi quyết định đều quan trọng. Ai không theo kịp sẽ bị bỏ lại. Cô… hãy chuẩn bị tinh thần.”

Ngọc hít một hơi thật sâu. Lời nói của Hạo vừa nghiêm túc vừa… tạo khoảng cách, khiến cô vừa sợ, vừa hứng thú. Trong lòng cô dấy lên một ý nghĩ lạ: người đàn ông này… vừa lạnh lùng, vừa quyền lực… nhưng cũng khiến cô tò mò, muốn khám phá.

Khi Hạo quay lại, Ngọc nhận thấy anh đang quan sát mình, ánh mắt sắc như dao, nhưng không hề tỏ ra khinh miệt hay giận dữ. Chỉ là… anh muốn thử thách cô, muốn nhìn xem cô sẽ phản ứng ra sao.

Buổi chiều, Ngọc được Hạo dẫn đi tham quan toàn bộ các phòng ban. Mỗi bước chân anh đi, như thể cả công ty phải dõi theo. Nhân viên cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, kính cẩn. Ngọc cố gắng theo sát, vừa muốn học hỏi, vừa muốn hiểu thêm về con người lạnh lùng mà bí ẩn này.

Trong một phòng họp nhỏ, Hạo dừng lại trước tấm bảng, giơ tay vẽ sơ đồ kế hoạch chiến lược. “Cô chú ý… từng chi tiết nhỏ. Một sai sót có thể khiến cả dự án thất bại.”

Ngọc gật đầu, ghi chép cẩn thận. Nhưng đôi mắt cô lại không rời Hạo. Anh thật sự… khác biệt. Không chỉ là tổng tài quyền lực, mà còn là người đàn ông khiến mọi người phải nể phục, nhưng cũng khiến họ… sợ hãi.

Khi kết thúc buổi tham quan, Ngọc đứng ngoài cửa, hít một hơi sâu. Cô vừa cảm thấy mệt mỏi, vừa cảm thấy tim mình vẫn rung lên khi nghĩ về Hạo. Anh… thật sự quá lạnh lùng, quá khó gần, nhưng chính điều đó lại khiến cô muốn tiến gần hơn, muốn hiểu anh nhiều hơn.

Trên đường về, Ngọc tự nhủ: “Hôm nay… tôi đã gặp một người đàn ông đáng sợ nhưng cũng… quá đặc biệt. Nếu có thể, tôi sẽ… cố gắng để chứng minh bản thân, và… hiểu được con người thật của anh ấy.”

Hạo Kiến Hạo, trong văn phòng rộng lớn, đứng nhìn ra khung cửa kính, tay chống lên bệ cửa sổ. Trong lòng anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, có một cảm giác lạ xuất hiện – một sự tò mò… về cô gái nhỏ nhắn, ngốc nghếch, nhưng dũng cảm kia.

Anh lặng lẽ nhủ: “Cô ấy… sẽ là thử thách thú vị. Nhưng liệu cô có đủ bản lĩnh để theo kịp tôi?”

Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt lạnh lùng nhưng không kém phần hấp dẫn của Hạo. Một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, nhưng… bí ẩn đến mức bất cứ ai cũng muốn khám phá. Ngọc, vô tình hay cố ý, đã bước vào thế giới của anh – và số phận của cô, từ đây, sẽ không bao giờ giống như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×