tổng tài xin chỉ giáo

Chương 9: Cảm xúc đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng tại Hạo Thị bắt đầu như mọi ngày, nhưng với Ngọc, hôm nay là một ngày đặc biệt – một ngày mà cô cảm nhận rõ ràng những cảm xúc mới mẻ trong lòng mình. Trên đường đi làm, Ngọc lặng lẽ suy nghĩ: “Tại sao mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tim mình lại rung lên? Tại sao ánh mắt anh ấy vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng, lại khiến mình không thể rời?”

Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải tập trung vào công việc. Không được để cảm xúc ảnh hưởng đến hiệu quả. Hạo Kiến Hạo là tổng tài, còn mình chỉ là nhân viên bình thường. Mình không thể… không thể để trái tim lạc lối được.”

Khi bước vào công ty, Ngọc nhìn thấy Hạo đang đứng cạnh bàn lễ tân, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn thoáng sự quan sát tinh tế. Cô cảm giác tim mình nhói lên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười chào: “Chào anh…”

Hạo gật đầu, giọng trầm: “Hôm nay cô có báo cáo tiến độ dự án, chuẩn bị sẵn chưa?”

Ngọc gật đầu, tay hơi run: “Dạ… em đã chuẩn bị xong.”

Trong suốt buổi sáng, Ngọc làm việc cật lực, nhưng không khỏi bị phân tâm bởi những ánh mắt theo dõi của Hạo. Mỗi khi cô giải thích ý tưởng, anh luôn đứng gần, đôi khi chỉ lắng nghe, đôi khi gật đầu hoặc nhíu mày khi phát hiện chi tiết chưa chính xác. Ngọc vừa sợ vừa hạnh phúc.

Khi nghỉ trưa, Ngọc ngồi một mình trong phòng nghỉ, tay cầm ly nước, ánh mắt vô tình hướng về cửa sổ. Cô thầm nhủ: “Mình… mình không thể phủ nhận nữa. Tim mình… đã bắt đầu rung động vì anh ấy. Nhưng sao… mình lại e dè đến vậy?”

Cô biết, Hạo là tổng tài quyền lực, lạnh lùng, và có một vị thế xã hội cao. Ngọc chỉ là nhân viên mới, không có nhiều kinh nghiệm, và hơn hết, khoảng cách xã hội giữa hai người quá lớn. Cô lo lắng nếu cảm xúc này lộ ra, sẽ khiến mối quan hệ trở nên khó xử.

Chiều hôm đó, Ngọc được giao nhiệm vụ báo cáo trực tiếp với Hạo về một dự án quan trọng. Cô chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng bước vào phòng họp, tim vẫn đập thình thịch. Hạo đứng cạnh cửa sổ, tay cầm ly cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tinh tế khi nhìn cô.

“Ngọc, bắt đầu đi,” anh nói, giọng trầm nhưng không hề gay gắt.

Ngọc hít một hơi, cố gắng bình tĩnh: “Dạ… em đã chuẩn bị báo cáo chi tiết về tiến độ, số liệu và đề xuất cải tiến cho dự án, anh xem ạ.”

Hạo ngồi xuống, lắng nghe cô trình bày. Mỗi câu nói của Ngọc đều được anh chú ý, ánh mắt sắc bén soi từng chi tiết. Cô cảm thấy áp lực nhưng cũng hạnh phúc khi nhận ra Hạo đang thực sự để ý đến công việc của mình.

Sau khi báo cáo xong, Hạo gập tài liệu lại, nhìn thẳng vào Ngọc: “Cô làm tốt. Số liệu chính xác, phân tích hợp lý. Tôi hài lòng.”

Ngọc đỏ mặt, tim rung lên. “Dạ… em… em cảm ơn anh Hạo ạ.”

Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trở lại, nhưng nụ cười thoáng qua khiến Ngọc không thể quên: “Tiếp tục phát huy, nhưng đừng quá phụ thuộc vào việc được khen. Tự mình nỗ lực mới là quan trọng.”

Khi rời phòng họp, Ngọc đứng ngoài cửa, thở dài, vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô nhận ra rằng, cảm xúc của mình dành cho Hạo đã vượt ra ngoài việc ngưỡng mộ hay hứng thú nghề nghiệp. Đây là một tình cảm ngọt ngào, nhưng cũng khiến cô e dè, bởi vị thế giữa hai người quá chênh lệch.

Buổi tối, Ngọc trở về căn phòng nhỏ, ngồi bên bàn học, tay run run cầm bút ghi chép. Cô tự nhủ: “Anh Hạo… mình bắt đầu thích anh ấy… nhưng sao trái tim lại vừa muốn gần, vừa sợ hãi. Mình… không biết phải làm sao.”

Trong khi đó, Hạo đứng tại văn phòng tầng 20, nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn, nhấp một ngụm cà phê. Ánh mắt anh lóe lên vẻ tò mò và quan tâm: “Ngọc… cô ấy… dường như đang dần nhận ra cảm xúc dành cho tôi. Có lẽ… tôi cũng phải thận trọng. Không thể để cô ấy bối rối hay tổn thương.”

Những ngày sau, Ngọc và Hạo gặp nhau thường xuyên hơn. Mỗi ánh mắt, mỗi hành động nhỏ của Hạo đều khiến Ngọc rung động: khi anh nhấc tài liệu giúp cô, khi anh nhìn cô chăm chú trong phòng họp, hay khi anh lặng lẽ quan sát từng chi tiết nhỏ trong dự án. Ngọc nhận ra, cảm xúc của mình dành cho Hạo không còn là sự ngưỡng mộ thông thường, mà là một thứ tình cảm sâu sắc và ngọt ngào.

Một buổi trưa, khi Ngọc đang dọn dẹp bàn làm việc, Hạo bất ngờ đứng sau lưng, đặt tay lên vai cô: “Cẩn thận một chút, đừng để mỏi vai.” Giọng anh trầm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại đầy dịu dàng.

Ngọc đỏ mặt, cúi xuống: “Dạ… em… em sẽ chú ý.”

Khoảnh khắc ấy kéo dài vài giây, nhưng đủ để Ngọc nhận ra trái tim mình đang rung lên từng nhịp. Cô tự nhủ: “Mình… mình thực sự bắt đầu thích anh ấy… nhưng sao lại lo lắng đến vậy… vị thế xã hội, công việc, tất cả… đều khiến mình e dè.”

Ngày hôm sau, khi đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố, Ngọc thầm nhủ: “Mình không thể phủ nhận cảm xúc này. Nhưng mình cũng phải thận trọng. Anh Hạo… không chỉ là tổng tài, mà còn là người khiến trái tim mình rung động… một cách rất lạ thường.”

Hạo, ở văn phòng tầng 20, ánh mắt nhìn xuống văn phòng, giọng trầm: “Ngọc… cô ấy… khác biệt. Cảm xúc dành cho tôi… rõ ràng, nhưng vẫn e dè. Có lẽ… tôi cũng cần cân nhắc, để không khiến cô ấy bối rối, nhưng… tôi muốn cô ấy biết rằng, tôi quan tâm.”

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, hắt lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của Hạo. Ngọc bắt đầu nhận ra cảm xúc của mình dành cho anh – ngọt ngào, hồi hộp, nhưng cũng e dè. Đây là cảm xúc đầu tiên, nhưng cũng là cảm xúc mạnh mẽ, đánh dấu một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ giữa Ngọc và Hạo.

Ngọc thở dài, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc, tự nhủ: “Mình đã bắt đầu thích anh ấy… nhưng phải thật cẩn trọng. Mình sẽ giữ cảm xúc này, nhưng cũng sẽ dũng cảm, từng bước hiểu anh hơn…”

Và từ khoảnh khắc này, hành trình tình cảm của Ngọc và Hạo bắt đầu một cách âm thầm nhưng đầy ngọt ngào, từng bước mở ra những cảm xúc chưa từng có, hứa hẹn những thử thách, nhưng cũng đầy rung động và lãng mạn phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×