Ngày thứ tám làm việc tại Hạo Thị bắt đầu như bao ngày khác, với nhịp công việc dồn dập và những ánh mắt sắc lạnh nhưng quan sát của tổng tài Hạo Kiến Hạo. Ngọc bước vào công ty, tay cầm tập hồ sơ mới, mắt lén nhìn Hạo từ xa. Cô cảm giác tim mình vẫn đập nhanh mỗi khi nhìn thấy anh, dù đã quen với việc tiếp xúc thường xuyên.
Sáng hôm đó, Ngọc được giao nhiệm vụ kiểm tra tiến độ dự án mới và báo cáo trực tiếp với Hạo. Cô mở laptop, ghi chép từng chi tiết, nhấn mạnh các con số quan trọng, đảm bảo không mắc sai sót. Tất cả đều diễn ra trôi chảy cho đến khi cô nhận được một email lạ từ phòng nội bộ: “Hạo Kiến Hạo yêu cầu gặp riêng – khẩn cấp.”
Ngọc hơi giật mình. Họp riêng với tổng tài luôn là điều khiến cô vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó bước thẳng vào phòng Hạo.
Hạo đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm ly cà phê, ánh mắt nhìn ra thành phố rộng lớn. Khi Ngọc bước vào, anh quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm. “Ngọc, hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô một chút,” giọng anh trầm và chắc.
Ngọc cúi đầu: “Dạ, em nghe anh ạ.”
Hạo đặt ly cà phê xuống bàn, chỉ tay về phía ghế đối diện: “Ngồi xuống đi. Đây không phải vấn đề công việc.”
Ngọc hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống. Cô nhìn anh, đôi mắt tràn đầy tò mò: “Dạ… sao anh lại gọi em vào mà không liên quan công việc ạ?”
Hạo nhíu mày, giọng trầm: “Cô đã để ý những việc xung quanh công ty chưa? Không chỉ số liệu và dự án, mà còn những nhân viên khác, cách họ làm việc, và cả những điều tôi ít khi chia sẻ.”
Ngọc hơi nghiêng đầu, tò mò hơn: “Dạ… ý anh là…?”
Hạo quay sang, ánh mắt bỗng mềm mại hơn, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy. Anh hạ giọng: “Tôi không phải lúc nào cũng dễ gần. Nhưng hôm nay, tôi muốn cô biết… đôi khi tôi cũng quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh.”
Ngọc hơi sững sờ. Cô chưa từng thấy Hạo nói điều gì như thế này trước đây. Anh, người mà trước nay luôn lạnh lùng, quyền lực, nay lại mở lòng một cách hiếm hoi.
Hạo đứng dậy, đi lại quanh phòng, tay chống vào cửa sổ: “Tôi có một thói quen. Mỗi khi nhân viên gặp khó khăn, tôi sẽ lặng lẽ theo dõi và giúp đỡ, nhưng không ai biết. Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi quá… mềm yếu. Nhưng thực sự… tôi quan tâm, chỉ là không muốn bày tỏ ra ngoài.”
Ngọc im lặng, tim đập mạnh. Cô nhìn Hạo, lần đầu tiên nhận ra một khía cạnh khác của anh: một con người quyền lực, lạnh lùng bên ngoài, nhưng bên trong lại ấm áp và tinh tế đến lạ thường.
Hạo dừng lại, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị: “Ngọc, tôi thấy cô chăm chỉ, cẩn thận, và luôn quan tâm đến đồng nghiệp. Điều đó khiến tôi… thích cách cô làm việc, và cũng muốn bảo vệ cô.”
Ngọc đỏ mặt, cúi đầu, tim như bị nhói lên. Cô không ngờ rằng, tổng tài Hạo Kiến Hạo – người lạnh lùng, khó gần – lại có thể bộc lộ một khía cạnh ấm áp như vậy. Cô lắp bắp: “Dạ… em… em không ngờ… anh… anh cũng quan tâm đến mọi người…”
Hạo nhíu mày, nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua khiến Ngọc không thể quên: “Đừng quá bất ngờ. Không phải ai cũng biết tôi có thể quan tâm. Nhưng cô… cô khác. Tôi muốn cô hiểu tôi hơn, không chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài.”
Ngọc nhìn anh, lòng vừa cảm động vừa bối rối. Cô cảm giác như tim mình đang rung lên từng nhịp: “Em… em hiểu rồi ạ. Cảm ơn anh đã tin tưởng và chia sẻ.”
Khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm, nhưng không hề căng thẳng. Ngọc nhận ra, chính những khoảnh khắc như thế này – khi Hạo bỏ vẻ lạnh lùng xuống, chia sẻ bí mật về bản thân – lại khiến cô cảm thấy gần gũi và ấm áp hơn bao giờ hết.
Hạo quay lại bàn làm việc, đặt ly cà phê xuống, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh, nhưng vẫn còn một chút dịu dàng trong sâu thẳm: “Từ nay, nếu có gì khó khăn, cô có thể nói thẳng với tôi. Tôi sẽ lắng nghe và giúp đỡ, nhưng chỉ trong giới hạn cần thiết. Không phải tôi mềm yếu, mà là… tôi muốn cô hiểu rằng, không phải mọi chuyện cô phải đối mặt một mình.”
Ngọc gật đầu, cảm giác vừa hạnh phúc vừa an tâm. Cô biết, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa cô và Hạo đã bước sang một chương mới: không chỉ là sếp – nhân viên, mà còn là sự tin tưởng và quan tâm lặng lẽ, đầy ấm áp.
Ngày hôm đó, Ngọc làm việc với tâm trạng phấn chấn hơn. Mỗi nhiệm vụ, mỗi báo cáo, mỗi cuộc họp… đều được cô hoàn thành với sự tập trung tối đa, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác ấm áp từ những lời chia sẻ và ánh mắt của Hạo.
Chiều muộn, khi đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố, Ngọc tự nhủ: “Anh Hạo… không chỉ lạnh lùng, quyền lực, mà còn có một trái tim ấm áp. Mình thật may mắn khi được hiểu thêm về anh… và… cảm giác này… thật khó quên.”
Còn Hạo, đứng trước cửa sổ tầng 20, ánh mắt nhìn xuống văn phòng, nhấp một ngụm cà phê, giọng trầm: “Ngọc… cô ấy… khiến tôi phải mở lòng. Có lẽ… cô ấy là người duy nhất làm được điều đó.”
Ánh chiều hắt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của tổng tài Hạo Kiến Hạo. Ngọc đã nhận ra bí mật ấm áp phía sau vẻ ngoài quyền lực và nghiêm nghị của anh. Một khía cạnh mà không phải ai cũng được chứng kiến, và cũng chính khía cạnh này khiến trái tim cô rung động, hứa hẹn những ngày tiếp theo vừa ngọt ngào, vừa lôi cuốn, vừa đầy bất ngờ.