Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đều trong căn phòng nhỏ của Hà Vy, nhưng nhịp sống hiện đại ấy bỗng nhiên trở nên lạ lẫm trong mắt cô. Một ngày bình thường như mọi ngày, nhưng Hà Vy chẳng thể ngờ rằng chỉ trong vài giây, mọi thứ xung quanh sẽ đảo lộn hoàn toàn.
Sáng nay cô vẫn còn ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng xinh đẹp. Bản thân cô, một cô gái hiện đại, thông minh và có phần hơi bừa bộn, vốn quen với những thứ rõ ràng, logic, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác lạ lùng len lỏi trong người: như thể không gian và thời gian đang dần bị co kéo, uốn cong quanh cô.
Hà Vy nhíu mày, cầm chiếc điện thoại vừa mới mua, đang chuẩn bị trả lời tin nhắn thì… một tia sáng chói mắt bùng lên từ màn hình. Cô giật mình, buông điện thoại, và tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chuyện gì… đang xảy ra?” – cô thốt lên trong hoảng loạn.
Ánh sáng đó không chỉ đơn giản là chói mắt. Nó lan khắp căn phòng, xâm nhập vào từng góc, từng đồ vật. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị kéo căng, nhức nhối từ đầu đến chân. Tầm nhìn trở nên mờ nhòe, từng hình ảnh tan biến và thay thế bằng những luồng sáng nhảy múa xung quanh.
“Không… không thể nào…” – cô tự nhủ, nhưng giọng nói của chính mình cũng bắt đầu vang lên lạc lõng, như đang vọng từ một khoảng không gian khác.
Trước mắt Hà Vy, hình ảnh quen thuộc của căn phòng, máy tính, bàn làm việc… tan biến. Thay vào đó là một màu xanh mờ ảo, lấp lánh như những tinh thể, kèm theo một luồng gió lạnh buốt khiến cô run rẩy. Cô cố gắng mở mắt, nhưng cả cơ thể như bị trói chặt trong một lực vô hình, bất động.
Rồi, bỗng chốc, mọi thứ tối đen hoàn toàn. Không gian, thời gian, cả cơ thể cô như bị nhấn chìm trong hư vô. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích len lỏi trong cô – sợ vì không biết mình đang ở đâu, nhưng kích thích vì chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác lạ đến vậy.
Khi tỉnh lại, Hà Vy cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cô chớp mắt liên tục, cố gắng định hình lại mọi thứ. Nhưng không gian quanh cô hoàn toàn khác biệt. Thay vì bức tường trắng hiện đại, cô nhìn thấy những tấm rèm lụa mềm màu vàng nhạt, hoa văn tinh xảo uốn lượn như những dòng sông nhỏ. Sàn nhà không phải gạch men hay thảm, mà là gỗ bóng loáng, mùi gỗ thơm lẫn hương trầm thoang thoảng khiến cô nhíu mày khó chịu nhưng cũng tò mò.
Hà Vy ngồi bật dậy, nhìn xuống cơ thể mình. Cô há hốc miệng khi thấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, khác hoàn toàn so với bàn tay mạnh mẽ và hơi thô ráp của bản thân trước đây. Cô thử đứng dậy, và cảm giác nặng nề trong cơ thể khiến cô chao đảo. Trang phục hiện ra trên người là một bộ váy lụa trắng, cổ cao, tay dài, đường may tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, hoàn toàn không giống với quần jeans và áo phông cô vẫn mặc hàng ngày.
“Không… không thể nào…” – cô lại thốt lên, giọng run rẩy.
Một tiếng động nhẹ vang lên từ cánh cửa đối diện. Hà Vy giật mình, quay đầu, và thấy một cô hầu gái nhỏ nhắn, gương mặt đoan trang, đang cúi người chào.
“Tiểu thư… đã tỉnh rồi sao?” – giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kính cẩn.
“Tiểu… tiểu thư?” – Hà Vy lắp bắp, mắt mở to vì choáng váng. Cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng mình không còn ở thế giới hiện đại nữa.
Hồi tưởng về tia sáng chói mắt, chiếc điện thoại phát nổ ánh sáng… và sự choáng váng kỳ lạ trong cơ thể, Hà Vy bắt đầu nhận ra sự thật khủng khiếp: cô đã xuyên không.
Cô hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng đầu óc rối bời, những câu hỏi dồn dập: “Mình đang ở đâu? Đây là thời đại nào? Tại sao mình lại ở trong thân xác của một tiểu thư cổ đại? Và quan trọng nhất… làm sao quay về thế giới của mình?”
Nhưng mọi thứ còn chưa dừng lại ở đó. Khi Hà Vy đứng lên, bước chân trên sàn gỗ cọt kẹt, cánh cửa phòng bật mở. Một người đàn ông bước vào, vóc dáng cao lớn, gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng. Ánh mắt anh nhìn cô một cách sắc bén, như đang phân tích từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể và khuôn mặt cô.
Hà Vy bàng hoàng: “Ai… anh là ai?”
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ nhíu mày, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. Anh cao lớn, mặc bộ trang phục hiện đại nhưng vừa vặn, gọn gàng, có phần không hợp với không gian cổ đại xung quanh. Một máy móc nhỏ cầm trên tay phát ra ánh sáng xanh nhạt, dường như là vật liên quan đến vụ xuyên không.
“Tiểu thư…” – giọng anh trầm thấp, âm vang nhưng dứt khoát – “chúng ta… phải sống cùng nhau một thời gian.”
Hà Vy trợn mắt, lẩm bẩm: “Sống cùng nhau…? Tôi… tôi không hiểu!”
Người đàn ông bước đến gần, ánh mắt kiên định. “Không hiểu thì không sao. Nhưng nếu muốn sống sót, hiểu về nơi này, và… tìm cách trở về thế giới của mình, cô cần hợp tác.”
Cảm giác vừa hoảng sợ vừa hấp dẫn trỗi dậy trong lòng Hà Vy. Cô nhận ra rằng người đàn ông này – vừa hiện đại vừa xuất hiện kỳ lạ trong không gian cổ đại – có vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là một phần không thể thiếu trong việc giải quyết bí ẩn xuyên không của cô.
Nhưng trước hết, cô phải thích nghi với cơ thể mới, môi trường mới, và… với người đàn ông này. Cô hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh. Một phần trong cô, cô gái hiện đại mạnh mẽ, bắt đầu trỗi dậy: “Được rồi, Hà Vy… nếu muốn sống sót, phải học cách thích nghi.”
Cánh cửa sổ mở ra, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trầm, hương gỗ và một chút lạnh buốt. Trong khoảnh khắc ấy, Hà Vy nhìn ra ngoài, nhận ra mình đang ở trong một thế giới vừa xa lạ vừa kỳ diệu. Một phần tò mò trong cô bắt đầu len lỏi: liệu có thể khai thác những kiến thức hiện đại để sống sót ở đây? Và liệu người đàn ông trước mắt – lạnh lùng, quyền lực – sẽ là đồng minh hay thử thách cho hành trình này?
Nhịp tim cô đập mạnh, ánh mắt hướng về phía nam chính, cả hai như đang bước vào một hành trình mà chẳng ai có thể dự đoán kết thúc. Và thế là, cuộc sống xuyên không, xen lẫn cổ đại – hiện đại, tình yêu, ghen tuông, và cả những bí mật kỳ lạ… chính thức bắt đầu.