tổng tài, xin nhận em

Chương 2: Cuộc sống mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm lụa mềm, rọi xuống căn phòng rộng lớn nhưng vẫn mang vẻ trầm mặc của một gia tộc cổ xưa. Hà Vy mở mắt, cảm giác cơ thể nặng nề và lạ lẫm khiến cô khẽ rên một tiếng. Cánh tay mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn, đôi chân đi lại trên sàn gỗ mà tiếng cọt kẹt vang lên như hồi chuông báo thức, nhắc nhở cô rằng… mình đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Cô ngồi dậy, chậm rãi, hít một hơi thật sâu. Nhìn quanh, mọi thứ đều khác hẳn căn phòng hiện đại mà cô quen thuộc: bàn trang điểm bằng gỗ chạm trổ tinh xảo, bình hoa sơn mài tỏa hương nhẹ, những cuốn sách bọc vải cũ đặt ngay ngắn trên kệ. Trong lòng cô vừa hoảng sợ vừa tò mò, nhưng bản năng sinh tồn khiến cô phải nhanh chóng thích nghi.

Đầu tiên là cơ thể. Hà Vy khẽ xoay người, cảm nhận những cử động từng chi tiết: cơ tay, cổ tay, hông, lưng. Váy lụa dài ôm sát nhưng vẫn đủ rộng để cô di chuyển, nhưng mỗi bước đi đều khiến cô cảm giác như đang đi trên một sàn băng mỏng. Cô thử hít một hơi, vươn vai… và lắc đầu, tự nhủ: “Được rồi, phải học cách kiểm soát cơ thể này. Nếu không muốn ngã sấp mặt trước mặt bất kỳ ai, phải nhanh chóng làm quen.”

Cô bước tới bàn trang điểm, nhìn vào gương. Khuôn mặt trong gương không còn là gương mặt quen thuộc của Hà Vy – đôi mắt to tròn, lông mày thanh tú, làn da trắng mịn nhưng hơi nhợt nhạt. Cô chớp mắt vài lần, đưa tay sờ nhẹ vào má, rồi tự cười: “Thôi được… ít nhất cũng không xấu hơn bản thân trước đây. Chỉ là… quá hoàn hảo để mình quen thôi.”

Tiếp đến là trang phục. Cách mặc váy, xếp nếp áo, thắt lưng lụa – tất cả đều là những nghi lễ mà tiểu thư cổ đại cần tuân theo. Hà Vy thử mặc váy một cách cẩu thả, và lập tức nghe tiếng cọt kẹt từ cửa. Một cô hầu gái nhỏ nhắn, gương mặt đoan trang, bước vào, cúi người sâu:

“Tiểu thư… buổi sáng rồi ạ. Xin phép chuẩn bị đồ ăn và hầu hạ tiểu thư.”

Hà Vy hơi giật mình. “Đợi đã… tôi không phải tiểu thư… tôi…” – cô lắp bắp, nhưng nhận ra bản thân đang nhìn xuống bộ váy dài và bàn tay nhỏ nhắn, cô không thể phủ nhận: mình đang sống trong thân xác của tiểu thư này.

Cô hít một hơi dài, gật đầu, cố gắng bình tĩnh. “Được… vậy cứ coi mình là tiểu thư vậy.”

Cô hầu gái cúi đầu: “Vâng, tiểu thư. Xin mời tiểu thư dùng trà buổi sáng trước khi bắt đầu học lễ nghi.”

Hà Vy ngồi xuống chiếc ghế bọc lụa, tay run run cầm chén trà nóng. Hương trà thơm dịu, lạ mà quen. Cô nhấm một ngụm, cố nhẩm lại những gì mình đã học qua các bộ phim cổ trang – cách cầm chén, cách uống, cách cúi đầu… mỗi động tác đều phải hoàn hảo, nếu không sẽ bị coi là vô lễ.

Trong lúc ấy, cô hầu gái đứng bên cạnh, nhẹ nhàng chỉnh lại váy áo cho cô, ánh mắt vừa kính trọng vừa thận trọng. Hà Vy nhận ra rằng mọi hành động ở đây đều tinh tế, từng chi tiết nhỏ đều quan trọng. Cô tự nhủ: “Nếu muốn sống sót, phải học cách thích nghi.”

Sau bữa sáng, Hà Vy được dẫn tới phòng học lễ nghi. Cô ngồi đối diện với một vài người quen – nhưng chỉ quen về mặt thân phận tiểu thư, còn cô thì hoàn toàn lạ lẫm với tất cả. Một trong số đó là cô chị họ, gương mặt đoan trang, nụ cười tinh quái:

“Tiểu thư, hôm nay ngủ có ngon không?” – giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ẩn ý.

Hà Vy hơi lúng túng, đáp: “Ng… ngon… cảm ơn chị.”

Chị ấy cười nhếch mép, ánh mắt như dò xét, còn Hà Vy thì tự nhủ: “Chắc chắn phải cẩn thận. Chỉ cần một sai lầm, không biết mình sẽ bị trêu chọc hay dòm ngó thế nào.”

Buổi sáng trôi qua với hàng loạt bài học về cách đi đứng, cúi chào, nói năng. Mỗi lần cô sai một chi tiết nhỏ, cô hầu gái lại nhắc nhẹ: “Tiểu thư, xin chú ý…” Hà Vy vừa bực mình vừa cười thầm: cảm giác này quá khác biệt so với nhịp sống hiện đại mà cô quen. Nhưng bản năng sinh tồn khiến cô học nhanh, ghi nhớ từng cử chỉ, từng phép tắc.

Chiều đến, Hà Vy được dẫn ra vườn rộng, nơi những cây cổ thụ và hoa cỏ mọc rợp bóng. Cảnh vật đẹp đến mức cô gần như quên đi nỗi hoảng sợ ban đầu. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mát lành. Thật lạ, cơ thể cổ đại này dường như nhạy cảm hơn, cảm nhận mùi hương, ánh sáng, gió… đều mạnh mẽ và sống động hơn bao giờ hết.

Bất chợt, một tiếng cười lạnh lùng vang lên từ phía cổng vườn. Hà Vy quay lại, và thấy người đàn ông hôm qua – cao lớn, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén – đang đứng đó, ánh mắt như xuyên thấu từng chi tiết trên khuôn mặt cô.

Hà Vy giật mình, bước lùi lại. “Anh… anh lại đến đây làm gì?”

Anh tiến gần, giọng trầm thấp: “Kiểm tra xem tiểu thư đã thích nghi ra sao. Việc này… quan trọng.”

Hà Vy cau mày, vừa bực bội vừa hứng thú. “Tôi không cần người kiểm tra… tôi có thể tự làm được.”

Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng đôi môi hơi nhếch lên. “Tự làm được hay không, kết quả sẽ chứng minh. Nhưng nếu muốn sống sót, hợp tác là cần thiết.”

Hà Vy lặng người một giây, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú dâng lên. Người đàn ông này… không chỉ quyền lực, mà còn có một sức hút bí ẩn khiến cô khó lòng rời mắt.

Buổi chiều trôi qua với những bài học về lễ nghi, điệu bộ, và cách xử lý các tình huống hàng ngày trong gia tộc. Mỗi va chạm nhỏ với người xung quanh, với cô chị họ, hay đôi khi là với nam chính, đều khiến cô cảm nhận rõ rệt: cuộc sống cổ đại này không hề dễ dàng, và mọi hành động đều có thể ảnh hưởng đến số phận của cô.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên căn vườn rộng, Hà Vy đứng nhìn xa xăm. Cô tự nhủ: “Một thế giới xa lạ, một thân xác xa lạ… nhưng mình sẽ sống sót. Mình sẽ học cách thích nghi. Và… mình sẽ không để bất kỳ ai, kể cả anh ấy, coi thường mình.”

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô chạm nhau với nam chính lần thứ hai. Lần này, không còn sự hoảng loạn ban đầu, mà là một sự đo lường, dò xét, như hai người đang thử thách nhau, nhưng đồng thời cũng bị hút vào nhau một cách bí ẩn.

Cuộc sống mới, với những phép tắc, thử thách và bí ẩn, chính thức bắt đầu. Và Hà Vy biết rằng, hành trình xuyên không này sẽ còn kéo dài, đầy bất ngờ, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn – nơi mà sự thông minh, bản lĩnh, và cả cảm xúc trái tim cô sẽ được thử thách đến cực điểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×