Sáng hôm sau, phủ chìm trong ánh nắng dịu dàng, tiếng chim hót xen lẫn tiếng gió thổi qua tán cây tạo nên không gian yên bình. Hà Vy bước ra sân, nhịp tim vẫn còn đập nhanh sau những cảm xúc ghen tuông và hấp dẫn từ hôm qua. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải học cách sống chung, vừa sinh tồn, vừa giữ bí mật… và… vừa đối phó với cảm giác khó hiểu khi ở gần anh ấy.”
Người đàn ông hiện đại – nam chính – bước ra sân theo sau cô, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử chỉ. Anh dường như thích thú khi thấy cô tự tin, nhưng đồng thời, vẻ chiếm hữu vẫn hiện rõ.
“Cô đã sẵn sàng cho buổi tập hôm nay chưa?” – giọng anh trầm thấp, vừa nghiêm túc vừa có chút dịu dàng.
Hà Vy nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Sẵn sàng… nhưng lần này… tôi sẽ không để anh kiểm soát hoàn toàn đâu.”
Anh nhíu mày, nụ cười khẽ thoáng qua khóe môi: “Được… xem ai sẽ chủ động hơn.”
Buổi sáng trôi qua với những bài tập phối hợp giữa kiến thức hiện đại và sinh tồn cổ đại. Họ cùng kiểm tra vật thể xuyên không, cùng sắp xếp phòng ốc và hướng dẫn các cô hầu cậu hầu, vừa làm việc vừa theo dõi nhau. Mỗi lần tay họ vô tình chạm nhau, hoặc ánh mắt họ giao nhau, đều khiến luồng điện nhẹ len lỏi qua cơ thể Hà Vy, tim cô đập loạn nhịp.
Buổi trưa, họ cùng ăn cơm trong phòng khách. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm và tiếng ăn uống nhẹ nhàng. Hà Vy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác gần gũi khiến cô khó tập trung. Anh đứng lên lấy thức ăn cho cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô với vẻ dịu dàng bất ngờ.
“Ăn thêm chút nữa,” – anh nói, giọng trầm nhưng mềm mại, không còn hoàn toàn lạnh lùng.
Hà Vy đỏ mặt, vừa bực vừa hứng thú: “Anh… đừng coi tôi như trẻ con…”
Anh nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhưng sâu thẳm lại lộ vẻ quan tâm: “Tôi chỉ muốn cô khỏe mạnh. Không hơn, không kém.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần như bị xóa nhòa. Cô cảm nhận luồng gợi cảm tinh tế, vừa ngượng ngùng vừa tò mò, và nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang tiến triển theo hướng thân mật nhưng đầy sức hút.
Chiều xuống, Hà Vy quyết định thử một thí nghiệm nhỏ với vật thể xuyên không, hy vọng tìm ra cách tối ưu hóa sức mạnh của nó. Nam chính đứng bên cạnh, quan sát và hướng dẫn cô từng bước. Khi cô đặt tay lên vật thể, anh vô tình chạm vào cổ tay cô để điều chỉnh lực, khoảng cách giữa họ gần đến mức tim Hà Vy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô… bình tĩnh. Nếu hoảng loạn, mọi thứ sẽ thất bại,” – anh nhấn mạnh, giọng trầm thấp nhưng mang một sự dịu dàng khó nhận ra.
Hà Vy hít một hơi, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú: “Tôi… tôi biết… nhưng… cảm giác này… thật khác lạ…”
Anh nghiêng người, ánh mắt giao nhau với cô, không gian giữa họ gần như không còn khoảng cách. Cô đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa hứng thú. Đây là lần đầu tiên họ cùng chia sẻ không gian một cách thân mật, nơi mà mỗi cử chỉ, ánh mắt và hơi thở đều làm tăng nhịp tim và cảm xúc.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, họ rút lui, đứng cạnh nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ai nói lời nào, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự kết nối tinh tế vừa hình thành: một mối quan hệ song song, vừa hợp tác trong sinh tồn, vừa nảy nở những cảm xúc gợi cảm và hấp dẫn.
Buổi tối, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Hà Vy ngồi trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn vật thể xuyên không nhấp nháy. Cô tự nhủ: “Người đàn ông này… không chỉ quyền lực, lạnh lùng… mà còn khiến mình cảm thấy gần gũi, hấp dẫn… và lần đầu tiên… mình nhận ra rằng sự thân mật không chỉ là va chạm cơ thể, mà còn là cảm xúc, ánh mắt, và những khoảnh khắc yên lặng cùng nhau.”
Người đàn ông đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo cô, sâu thẳm là cảm giác chiếm hữu, ghen tuông nhưng cũng đầy dịu dàng. Khoảnh khắc ấy báo hiệu rằng từ giờ phút này, họ sẽ sống song song, chia sẻ không gian và bí mật, tạo tiền đề cho những trải nghiệm H+ lãng mạn xen hành động và đam mê trong những chương tiếp theo.