Ngày hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu qua tán cây trong sân phủ, tạo nên những vệt sáng nhảy múa trên nền gạch cũ. Hà Vy đứng ở cửa sổ, quan sát các cô hầu và cậu hầu đang bận rộn chuẩn bị công việc buổi sáng. Cô mỉm cười, cảm giác thoải mái xen lẫn hứng thú khi thấy mình đã dần thích nghi với môi trường cổ đại.
Nhưng bầu không khí yên bình nhanh chóng bị phá vỡ. Một cậu hầu trẻ tuổi tiến đến gần Hà Vy, mang theo một khay trà mới pha. “Tiểu thư… trà nóng đây, xin mời…” – giọng nói lễ phép nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn cô.
Hà Vy nhận khay, vừa cười vừa nói: “Cảm ơn em. Nhưng lần sau… giữ khoảng cách một chút nhé.”
Cậu hầu đỏ mặt, nhưng nụ cười lấp lánh trên môi khiến cô không khỏi cảm thấy một luồng rung động lạ lùng.
Chẳng ngờ, từ phía phòng khách, nam chính hiện đại đứng lặng yên, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Hà Vy. Khoảnh khắc nhìn thấy cô gần cậu hầu, ánh mắt anh lập tức thay đổi – sắc lạnh, hơi nhíu mày, và sâu thẳm là một cảm giác… chiếm hữu trỗi dậy mãnh liệt.
Anh bước tới, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền: “Cô… đang làm gì gần cậu hầu đó?”
Hà Vy giật mình, quay sang anh, hơi bối rối: “Chỉ là… nhận trà thôi mà. Không có gì đâu.”
Anh nhíu mày, ánh mắt không rời cô: “Không có gì… nhưng ánh mắt của cô lại khác.”
Hà Vy đỏ mặt, vừa bực vừa hứng thú: “Anh… anh đang ghen à?”
Anh không trả lời, chỉ tiến gần cô hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài tấc. Một luồng cảm giác áp lực – vừa sợ vừa kích thích – lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim lại đập mạnh hơn bao giờ hết.
“Ghen… tôi?” – anh hỏi, giọng trầm nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm – “Cô nên hiểu rằng… tôi không thích người khác quá gần cô.”
Hà Vy vừa cười vừa ngạc nhiên: “Thì ra… người đàn ông quyền lực, lạnh lùng này cũng biết ghen à?”
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng sâu thẳm lại lóe lên một vẻ dịu dàng khó nhận ra: “Đây không phải ghen… chỉ là… tôi không muốn bất kỳ ai làm tổn hại cô.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng im, ánh mắt giao nhau. Ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu lên khuôn mặt họ, tạo ra một cảm giác vừa lãng mạn vừa áp lực. Hà Vy cảm nhận được tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô biết rằng cảm xúc này – vừa sợ vừa hứng thú – chính là bước khởi đầu cho những trải nghiệm ghen tuông và H+ sắp tới.
Buổi chiều, Hà Vy thử áp dụng kiến thức hiện đại để giúp cải thiện hệ thống an ninh trong phủ. Cô kiểm tra các lối ra vào, đánh dấu những vị trí nguy hiểm, và hướng dẫn các cô hầu, cậu hầu sử dụng tín hiệu cảnh báo. Trong khi đó, nam chính đứng quan sát từ xa, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được sự thích thú khi thấy cô tự tin và quyết đoán.
Nhưng rồi, một cậu hầu khác – học trò mới – tiến đến gần Hà Vy, mang theo một số dụng cụ kiểm tra. Anh ta lúng túng, nhưng ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn cô. Nam chính, nhìn thấy khoảnh khắc này, bỗng cảm thấy một luồng ghen tuông mạnh mẽ trỗi dậy, tim đập nhanh hơn, cơ thể hơi cứng lại.
Anh bước tới, giọng trầm thấp: “Cô… cần phải giữ khoảng cách. Tôi không muốn thấy bất kỳ ai quá gần cô.”
Hà Vy quay lại, ánh mắt vừa bối rối vừa nghịch ngợm: “Anh… đừng ghen quá nhé. Tôi không phải của riêng ai đâu.”
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng sâu thẳm lại lộ vẻ dịu dàng: “Đây không phải vấn đề của riêng ai… chỉ là… tôi muốn cô an toàn. Và… chỉ có tôi mới có quyền bảo vệ cô.”
Khoảnh khắc ấy, Hà Vy cảm nhận được luồng gợi cảm tinh tế khi anh tiến lại gần, cơ thể họ cách nhau chỉ vài tấc. Cô đỏ mặt, vừa bực vừa hứng thú, vừa tò mò vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng ghen tuông của anh không chỉ là cảm xúc đơn thuần, mà còn là một dạng chiếm hữu mạnh mẽ, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.
Buổi tối, khi cả phủ chìm trong ánh trăng, Hà Vy và nam chính cùng kiểm tra vật thể xuyên không. Trong quá trình hợp tác, tay họ vô tình chạm nhau nhiều lần, mỗi lần chạm đều khiến tim cô nhảy loạn nhịp. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng xanh nhấp nháy, hòa cùng nhịp tim và hơi thở dồn dập của họ.
Anh nghiêng người, giọng trầm thấp: “Cô… cần phải tin tưởng tôi. Mỗi lần gần nhau như thế này… không chỉ là sinh tồn, mà còn là… hiểu nhau hơn.”
Hà Vy đỏ mặt, vừa bối rối vừa hứng thú: “Tôi… tôi biết… nhưng… cảm giác này… thật khác lạ…”
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, ánh mắt giao nhau, tim đập cùng nhịp. Hà Vy nhận ra rằng ghen tuông không chỉ là cảm giác tiêu cực, mà còn là dấu hiệu cho thấy… tình cảm giữa họ đang bắt đầu nảy nở, mạnh mẽ và hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Khi buổi tối kết thúc, Hà Vy đứng nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi, lòng vừa bối rối vừa hứng thú: “Người đàn ông này… lạnh lùng, quyền lực, nhưng cũng ghen tuông… và chính sự ghen tuông ấy lại khiến mình cảm thấy gần gũi, hấp dẫn… lần đầu tiên mình hiểu cảm giác này.”
Trong bóng đêm, nam chính đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo cô, sâu thẳm là cảm giác chiếm hữu và quan tâm mạnh mẽ. Khoảnh khắc ấy báo hiệu rằng từ giờ phút này, mối quan hệ giữa họ sẽ càng ngày càng gắn kết, xen lẫn ghen tuông, đam mê và những trải nghiệm H+ hấp dẫn sắp tới.