Lê Thanh Hà bước ra khỏi quán cà phê nhỏ trên đường Lê Lợi, tay cầm chiếc túi xách cũ kèm theo vài tờ giấy ghi chú. Sáng nay cô hơi trễ, trời lại vừa mưa xong, những vũng nước trên vỉa hè còn đọng, bốc lên hơi ẩm mát lạnh. Hà vừa bước chân ra đường thì nhìn thấy chiếc taxi dừng trước mặt, nhưng đồng thời… cô cũng nhìn thấy một bóng người đang tiến thẳng tới, đầu cúi xuống như đang cắm đầu vào điện thoại.
“Ôi trời…” Cô lẩm bẩm, nhưng phản ứng chậm, chỉ kịp giơ tay ra trong vô vọng.
BÙM!
Cú va chạm thật mạnh khiến cô bị dồn lùi vài bước, tay túi xách văng ra, giấy tờ bay tứ tung. Cô quay lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ:
“Ôi trời ơi, ai mà cẩu thả vậy chứ!…”
Người đàn ông trước mặt cô nhấc đầu lên. Hà lập tức nhận ra người đó không hề bình thường. Anh cao gần hai mét, mặc vest đen cắt may hoàn hảo, dáng vẻ kiêu ngạo cùng ánh mắt lạnh lùng đến mức… muốn đóng băng cả không gian. Đôi mắt màu nâu sẫm của anh nhìn cô như nhìn một con côn trùng làm phiền đến chuyện quan trọng của mình.
“Xin lỗi… tôi không nhìn đường,” cô nói vội, giọng vừa xấu hổ vừa lo sợ.
Người đàn ông không cười, không gật đầu, chỉ nhướng một bên mày, như thể câu xin lỗi ấy chẳng hề đáng để anh quan tâm. Anh cúi xuống nhặt chiếc ví da bóng loáng mà cô đánh rơi. Tay anh cầm ví rất nhẹ nhàng nhưng toát ra một khí chất không thể chối từ, khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Đây là của cô?” Anh hỏi, giọng trầm, dứt khoát. Không có bất cứ dấu hiệu thân thiện nào, chỉ thuần sự chính xác và quyền lực.
“Vâng… cảm ơn anh,” Hà nói, cố gắng mỉm cười. Tim cô đập mạnh, vừa sợ vừa hứng thú một cách lạ lùng. Cô không thể lý giải tại sao bản thân lại có cảm giác bị hút vào ánh mắt ấy, mặc dù anh chẳng hề tỏ ra thân thiện.
Người đàn ông không trả lời nữa. Anh thẳng người, chỉnh lại cà vạt, bước qua cô như một ngọn gió lạnh, để lại sau lưng mùi nước hoa nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh, khiến cô hít một hơi sâu mà tim vẫn không thôi đập nhanh.
“Người đó… là ai mà lạnh lùng đến mức như vậy?” cô tự hỏi, mắt vẫn theo bóng dáng anh khuất dần trên vỉa hè.
Cú va chạm khiến giấy tờ trong túi xách của cô rối tung. Hà quỳ xuống, thu gom từng tờ, tay run run. Trong lúc ấy, một người đàn ông khác, mặc áo sơ mi trắng, chạy qua và nhặt giúp cô vài tờ rơi.
“Cô ổn chứ?” Người đó hỏi, nhìn Hà với ánh mắt đầy lo lắng.
“Vâng… tôi ổn mà,” cô đáp, nhưng vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Nhặt xong giấy tờ, Hà đứng dậy và nhìn quanh. Quán cà phê nơi cô vừa rời đi vẫn bốc lên mùi cà phê nóng hổi, nhưng trong lòng cô, cái hình ảnh người đàn ông trong vest đen vẫn hiện lên rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt hoàn hảo, khiến cô khó mà xóa khỏi tâm trí.
“Đáng ghét… sao một người có thể lạnh lùng như vậy chứ?” cô tự nhủ, rồi lắc đầu, cười khẩy với chính mình.
Nhưng định mệnh dường như chưa muốn để chuyện dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, Hà nhận được một cuộc điện thoại từ công ty Tống Khải Group – một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng về tài chính và đầu tư. Người ở đầu dây bên kia hỏi:
“Chúng tôi muốn gặp cô để bàn về hợp đồng… xin mời cô lên văn phòng.”
Hà ngạc nhiên, không hiểu sao một cô gái bình thường như cô lại được gọi vào công ty của Tống Khải – cái tên mà ngay cả trên báo chí cũng gắn liền với danh xưng “Tổng tài lạnh lùng bậc nhất Việt Nam”. Cô nhấc điện thoại, giọng vừa run vừa tò mò:
“Vâng… tôi sẽ đến.”
Vừa đặt điện thoại xuống, cô nhận ra người đàn ông hôm qua chính là Tống Khải. Hình ảnh của anh trong vest đen vẫn khiến tim cô đập nhanh, nhưng lần này là cảm giác vừa sợ vừa háo hức.
Chiều hôm đó, Hà bước vào văn phòng sang trọng của Tống Khải Group. Căn phòng rộng rãi, thiết kế hiện đại, kính cao từ sàn tới trần, ánh sáng chiếu qua khung cửa tạo nên những đường bóng sắc nét. Và… anh đang đứng ngay sau bàn, áo sơ mi trắng cài cúc gọn gàng, ánh mắt nhìn cô như đang cân nhắc mọi thứ: từ vóc dáng, thần thái, cho đến từng biểu cảm nhỏ nhất.
“Cô là Lê Thanh Hà?” giọng anh trầm, cất lên với âm điệu chính xác đến mức gần như không cảm xúc.
“Vâng, thưa anh.” Cô đứng thẳng lưng, tay khẽ siết túi xách. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, cô đã cảm thấy một áp lực kỳ lạ, như bị anh đọc thấu mọi suy nghĩ.
Tống Khải nhấc tay, chỉ vào ghế trước mặt:
“Ngồi đi. Tôi muốn bàn về hợp đồng… và vị trí trợ lý kiêm thư ký của tôi.”
Hà giật mình. Trợ lý tổng tài? Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội bước chân vào thế giới của những con người quyền lực đến mức lạnh lùng như anh.
“Vị trí này… yêu cầu sự tận tụy, thông minh và khả năng chịu áp lực cao. Nếu cô không đáp ứng được… đừng lãng phí thời gian của tôi,” anh nói, ánh mắt vẫn sắc lạnh, giọng điệu nghiêm nghị khiến cô hơi chùng người.
Nhưng trong sâu thẳm, Hà lại cảm thấy hứng thú và thách thức. Đây là cơ hội mà cô không thể bỏ qua, dù người đàn ông này lạnh lùng đến mức khiến cô muốn “chạy mất dép”.
“Vâng… tôi sẽ cố gắng, thưa anh,” cô đáp, giọng đầy quyết tâm.
Tống Khải gật đầu, không nói gì thêm. Anh cầm hồ sơ, mở ra và bắt đầu trao đổi với cô về công việc, các quy tắc trong công ty, cách xử lý tình huống. Mỗi lời nói của anh đều chuẩn xác, sắc sảo, không một chút thừa thãi, khiến cô vừa choáng ngợp vừa khâm phục.
Khi buổi gặp kết thúc, Hà đứng dậy, vừa muốn rời khỏi phòng vừa nhìn lại anh một lần nữa. Người đàn ông lạnh lùng này… dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã in dấu ấn sâu đậm trong tim cô.
Ra khỏi văn phòng, cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
“Lê Thanh Hà, từ hôm nay, cuộc sống của cậu sẽ không còn bình thường nữa. Cậu đang bước vào thế giới của Tống Khải… một người đàn ông mà cậu vừa muốn gần gũi, vừa muốn tránh xa.”
Và đúng như dự cảm của cô, cuộc gặp bất ngờ này chính là khởi đầu cho một mối quan hệ đầy thử thách, lạnh lùng nhưng cũng ngọt ngào, nơi tình yêu, quyền lực và cảm xúc sẽ liên tục va chạm, khiến cô không thể nào quên được người đàn ông này…