tổng tài, xin nhẹ nhàng thương em

Chương 2: Bản hợp đồng ký kết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lê Thanh Hà thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cú va chạm hôm qua, ánh mắt lạnh lùng của Tống Khải, và cả cuộc gọi bất ngờ từ Tống Khải Group vẫn in sâu trong trí óc cô. Cô tự nhủ:

“Thôi kệ, Hà. Đây là cơ hội tốt để thay đổi cuộc sống… chỉ cần cố gắng thôi.”

Cô mặc một bộ vest màu xám nhạt, tóc buộc gọn gàng, mặt trang điểm nhẹ nhàng, mang theo túi xách chứa đầy hồ sơ và sổ ghi chú. Khi bước vào tòa nhà Tống Khải Group, cảm giác vừa lo sợ vừa hứng thú vẫn len lỏi trong tim. Cánh cửa kính tự động mở ra, chào đón cô bằng tiếng “ting” nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô, tiếng tim đập dồn dập còn lớn hơn nhiều.

Cô đi thẳng tới lễ tân, nơi một cô gái trẻ đang mỉm cười:

“Chào cô, cô Lê Thanh Hà hả? Xin mời cô lên phòng tổng giám đốc, tầng 28, cửa bên phải.”

“Vâng, cảm ơn,” Hà trả lời, bước đi với bước chân chắc chắn.

Thang máy đưa cô lên tầng 28, nơi mà chỉ cần bước ra, cô đã cảm nhận được khí chất khác biệt hẳn so với các văn phòng bình thường. Căn phòng rộng lớn, trần cao, kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố, ánh sáng chiếu qua khung cửa tạo thành những đường nét sắc sảo, khiến cô phải nín thở.

Khi bước vào phòng, Tống Khải đang đứng cạnh bàn làm việc, ánh mắt như dao lam vừa dừng trên cô. Anh không cười, cũng không nói lời chào thân thiện, chỉ đơn giản:

“Ngồi xuống.”

Hà ngồi, cố gắng giữ bình tĩnh, tay siết nhẹ túi xách. Không khí căng thẳng đến mức cô cảm giác như mỗi nhịp thở đều bị giám sát.

“Cô biết lý do tại sao hôm nay cô được mời tới không?” Anh hỏi, giọng trầm và sắc bén.

“Vâng… tôi… tôi nghĩ là… vị trí trợ lý kiêm thư ký?” cô đáp, hơi run.

“Đúng.” Anh mở ngăn bàn, lấy ra một tờ hợp đồng dày cộp và đặt trước mặt cô. “Đây là hợp đồng. Nếu cô đồng ý, từ hôm nay cô chính thức là trợ lý kiêm thư ký của tôi. Nhưng tôi cảnh báo trước, công việc này không dành cho người yếu tim hay thiếu quyết tâm.”

Hà nhìn bản hợp đồng, mắt mở to. Các điều khoản đều chi tiết đến mức khiến cô choáng ngợp:

Điều 1: Tuân thủ mệnh lệnh và lịch trình của tổng giám đốc tuyệt đối, không được trì hoãn.

Điều 2: Thời gian làm việc không giới hạn, kể cả ngoài giờ, kể cả cuối tuần hay lễ tết.

Điều 3: Không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến tổng giám đốc hoặc công ty ra ngoài.

Điều 4: Phải có khả năng xử lý tình huống khẩn cấp và ứng biến trước áp lực cao.

Điều 5: Nghiêm cấm bất kỳ hành vi trái phép, thiếu chuyên nghiệp hoặc gây ảnh hưởng đến uy tín tổng giám đốc.

Hà thầm nghĩ: “Trời ơi… tưởng chỉ là công việc văn phòng bình thường, ai ngờ… lại khắc nghiệt đến vậy!”

Tống Khải nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:

“Cô có đồng ý không?”

Hà hít một hơi sâu. Cô biết rằng đây là cơ hội đổi đời, dù khó khăn thế nào cô cũng không thể bỏ lỡ. Cô cầm bút, nhìn vào chữ ký, rồi lưỡng lự một chút trước khi viết:

“Vâng… tôi đồng ý.”

Tống Khải gật đầu, không nói thêm. Anh đưa cho cô một tệp hồ sơ khác:

“Đây là những quy tắc nội bộ và công việc cần xử lý trong tuần đầu tiên. Tôi khuyên cô đọc kỹ, nếu có thắc mắc, hỏi tôi ngay. Nhưng tôi không chắc cô có đủ dũng khí để làm việc lâu dài hay không.”

Hà cảm giác tim đập mạnh. Dường như lời nói của anh vừa thách thức, vừa mang một sức hút kỳ lạ. Cô nhắm mắt một giây, tự nhủ:

“Được rồi, Hà. Cố gắng thôi. Đây là cuộc sống mới của cậu. Không được sợ hãi.”

Ngay sau đó, một cô trợ lý khác dẫn cô đi tham quan văn phòng. Cô đi qua các phòng họp, phòng làm việc cá nhân của các giám đốc cấp cao, phòng thư ký, và cuối cùng đến bàn làm việc dành riêng cho mình. Bàn làm việc sang trọng, được sắp xếp gọn gàng, nhưng nhìn kỹ, cô nhận ra bàn không hề có chỗ để đặt đồ trang trí hay cá nhân, tất cả đều nghiêng về sự tiện lợi và hiệu quả công việc.

“Chỗ này sẽ là bàn làm việc của cô. Cô hãy bắt đầu làm quen với các quy trình và sổ sách, đồng thời học cách xử lý email, lịch trình và các cuộc họp của tổng giám đốc. Đây không phải việc dễ dàng, và tôi không muốn nghe lý do hay than phiền,” giọng Tống Khải vang lên từ cửa kính phòng họp.

Hà giật mình, quay lại nhìn anh, tim vẫn đập nhanh. Anh đứng đó, dáng vẻ hoàn hảo, ánh mắt sắc như dao, khiến cô vừa sợ vừa… ngưỡng mộ.

Cô ngồi xuống bàn, mở sổ ghi chú và bắt đầu đọc các quy định, lịch trình và danh sách các cuộc họp. Mỗi mục đều ngặt nghèo và áp lực, nhưng cô vẫn quyết tâm. Cô biết: đây là bước đầu tiên để bước vào thế giới của người đàn ông này, một thế giới quyền lực nhưng cũng đầy bí ẩn.

Ngay trong buổi chiều, Tống Khải đưa cho cô thử thách đầu tiên: sắp xếp lại toàn bộ lịch họp trong tuần, chuẩn bị báo cáo tài chính sơ bộ, đồng thời trả lời các email khẩn cấp. Hà vừa làm vừa lo sợ, nhưng từng hành động của cô đều được anh theo dõi bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Chưa tệ, nhưng còn chậm. Nếu tuần tới cô không cải thiện, tôi sẽ suy nghĩ lại về vị trí này,” anh nói, giọng thản nhiên nhưng khiến cô có cảm giác mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

Kết thúc ngày làm việc đầu tiên, Hà bước ra khỏi văn phòng, tay run run nhưng lòng đầy quyết tâm. Cô tự nhủ:

“Được rồi, Thanh Hà. Đây là thử thách lớn nhất đời cậu, nhưng cậu sẽ làm được. Tổng tài Tống Khải, hãy đợi nhé… cô sẽ không để anh phải thất vọng.”

Khi Hà bước ra khỏi thang máy, ánh mắt cô lướt nhìn khung cảnh thành phố phía xa. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi trào lên, như thể cô vừa bước vào một cuộc phiêu lưu mà không thể quay lại. Và trong tim, hình ảnh Tống Khải vẫn vẹn nguyên, lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn, khiến cô khó lòng quên được.

Cuộc gặp hôm qua chỉ là khởi đầu. Bản hợp đồng ký kết này sẽ là sợi dây nối hai con người đối lập: một cô gái trẻ, đầy nghị lực và một tổng tài lạnh lùng, quyền lực, mở ra hành trình vừa thử thách, vừa lãng mạn, đầy xung đột nhưng cũng đầy cảm xúc…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×