Sáng hôm đó, Lê Thanh Hà rời khỏi văn phòng sớm hơn mọi ngày, mang theo hồ sơ cho cuộc họp sáng mai. Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, những đám mây xám xịt báo hiệu một cơn mưa bất chợt. Cô thầm nghĩ: “Hơi tiếc, còn nhiều việc phải làm… nhưng ít ra mình sẽ kịp về nhà sớm hơn.”
Nhưng khi vừa bước ra khỏi sảnh tòa nhà, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Cô chưa kịp rút ô thì một chiếc ô lớn mở ra ngay trên đầu, che chắn cho cô khỏi mưa.
“Ôi… thưa anh, sao anh lại ở đây?” Hà ngạc nhiên, nhìn lên, và thấy Tống Khải đứng bên cạnh, tay cầm ô, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt dịu dàng.
Anh nhíu mày, giọng trầm nhưng hiếm khi nghe thấy vẻ ấm áp:
“Đi bộ ngoài mưa sao? Cô có biết lạnh và ướt sẽ dễ ốm không?”
Hà đỏ mặt, vừa ngượng vừa cảm động: “Anh… sao lại quan tâm đến tôi như vậy?”
Anh không trả lời, chỉ nhướng mày, cúi đầu nhìn cô, như muốn chắc chắn rằng cô đang được che chắn khỏi mưa, và bước đi bên cạnh cô.
Cảm giác gần gũi lần đầu
Đi giữa mưa, Hà cảm nhận được vị trí tay anh gần cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, vừa đi vừa quan sát anh.
“Tại sao hôm nay anh lại khác… ánh mắt ấy… ấm áp và quan tâm… sao lại khiến tim mình đập nhanh như vậy?” cô thầm nghĩ.
Tống Khải hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng hôm nay, giọng anh trầm nhưng dịu dàng khi nói:
“Đi chậm lại, cô không quen đi trên đường mưa.”
Hà gật đầu, cố mỉm cười:
“Cảm ơn anh. Nhờ anh mà tôi không bị ướt.”
Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng dịu:
“Không phải cảm ơn. Cô phải biết giữ sức khỏe.”
Khoảnh khắc này khiến cô cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa, khác hẳn với hình ảnh lạnh lùng kiêu ngạo mà cô từng thấy ở anh.
Một tình huống trớ trêu
Khi đến lối ra bãi xe, Hà bất cẩn trượt chân trên vũng nước, suýt té. Tống Khải ngay lập tức nắm lấy tay cô, giọng trầm:
“Cẩn thận. Không phải lúc để sơ suất.”
Hà đỏ mặt, nhưng cảm giác bàn tay anh ấm áp và chắc chắn khiến tim cô nhảy loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Anh luôn lạnh lùng nhưng hôm nay… sao lại gần gũi và ấm áp đến vậy?”
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận một mặt khác hoàn toàn của tổng tài, một phiên bản hiếm thấy, dịu dàng và quan tâm.
Những khoảnh khắc ngọt ngào giữa mưa
Khi hai người bước lên xe, mưa rơi nặng hạt hơn, tạt vào kính xe, tạo nên khung cảnh lãng mạn nhưng cũng căng thẳng. Hà ngồi cạnh, nhìn ra ngoài, cảm giác vừa thích thú vừa bối rối.
Tống Khải ngồi lái, ánh mắt thoáng nhìn cô, giọng trầm nhưng nhẹ:
“Cô không sợ mưa sao? Nếu ướt, cô sẽ dễ cảm lạnh.”
Hà cười khẽ, tim đập mạnh:
“Nhờ anh che ô… nên tôi không sợ nữa.”
Anh quay sang, ánh mắt gặp ánh mắt cô trong giây lát, rồi lập tức quay trở lại đường lái, giữ khoảng cách nhưng không giấu được sự quan tâm đặc biệt. Cô cảm giác trái tim mình vừa rung lên, vừa an toàn.
Căng thẳng xen lẫn lãng mạn
Trên đường về, mưa vẫn rơi tầm tã. Hà thầm nghĩ về những ngày làm việc cùng Tống Khải:
“Anh luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng hôm nay… ánh mắt và hành động của anh khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm. Phải chăng… mình đang rung động trước anh?”
Tống Khải, ngồi bên lái, thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng những hành động nhỏ – như che ô, nắm tay khi suýt té, hỏi han sức khỏe – khiến không gian giữa họ vừa căng thẳng vừa dịu dàng.
Một khoảnh khắc định mệnh
Khi xe dừng trước cổng nhà cô, Hà mở cửa, quay sang anh:
“Cảm ơn anh… vì hôm nay.”
Tống Khải gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cô một chút lâu hơn bình thường, giọng trầm:
“Ngày mưa hôm nay… là lần đầu tiên tôi để ý cô theo cách khác.”
Hà sửng sốt, tim đập mạnh: “Anh… nói sao?”
Anh nhíu mày, giọng vẫn trầm, nhưng trong ánh mắt có chút dịu dàng hiếm thấy:
“Không cần nói gì cả. Chỉ cần cô nhớ giữ sức khỏe và cẩn thận. Đây là tất cả những gì tôi muốn nói.”
Hà đứng đó, trái tim vừa hạnh phúc vừa rối bời. Khoảnh khắc này như một dấu mốc quan trọng, lần đầu cô nhận ra tổng tài cũng có một mặt ấm áp, quan tâm, và anh đang để ý cô theo một cách khác.
Cảm giác gần gũi và rung động
Sau khi Tống Khải rời đi, Hà đứng nhìn chiếc ô còn đang ướt sương mưa, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả:
“Ngày hôm nay… anh không chỉ che tôi khỏi mưa, mà còn khiến trái tim tôi rung động. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấm áp đến thế. Liệu… mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ thay đổi từ hôm nay?”
Cô biết rằng mưa hôm nay không chỉ làm ướt thành phố, mà còn làm trái tim cô rung lên nhịp điệu mới, một nhịp điệu gần gũi, ấm áp và đầy kỳ vọng.
Kết thúc ngày mưa định mệnh
Trên đường trở lại nhà, Hà nhớ lại toàn bộ buổi chiều: ánh mắt lạ lùng của anh trong công ty, ánh mắt quan tâm trong bữa tiệc, và hôm nay… sự dịu dàng giữa mưa. Cô nhận ra rằng, tổng tài Tống Khải, dù lạnh lùng và kiêu ngạo, cũng có một mặt ấm áp hiếm thấy, và cô may mắn được nhìn thấy điều đó.
“Anh… đang để tôi lại gần trái tim anh… từng chút một,” cô tự nhủ, vừa hồi hộp vừa háo hức. Ngày mưa hôm nay thực sự là định mệnh, mở ra bước ngoặt mới cho mối quan hệ giữa hai con người tưởng chừng chỉ có khoảng cách và lạnh lùng.
Và trong lòng cô, một suy nghĩ xuất hiện: còn rất nhiều thử thách và những tình huống bất ngờ đang chờ đợi họ, nhưng hôm nay… họ đã tiến gần nhau thêm một bước quan trọng, giữa mưa và ánh mắt ấm áp của tổng tài.