Ngày hôm sau, Lê Thanh Hà bước vào văn phòng với một tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng. Sau bữa tiệc tối qua, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạ lùng của tổng tài Tống Khải dường như vẫn còn in đậm trong tâm trí. Cô tự nhủ: “Ngày hôm qua thật khó quên… nhưng công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.”
Nhưng ngay khi bước vào sảnh chính, Hà lập tức nhận ra cơn bão nhỏ đã nhen nhóm trong công ty. Một vài nhân viên thì thầm, ánh mắt tò mò và không giấu được sự kích thích.
“Nghe nói tổng tài tối qua dẫn mỹ nhân mới đi dự tiệc?” một cô gái thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
“Đúng rồi, nhìn cảnh cô ấy đứng cạnh tổng tài mà, đúng là… quá hợp đôi luôn,” một đồng nghiệp khác cười khúc khích.
Hà bước đi, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi cảm giác bối rối và lo lắng.
Tin đồn lan nhanh
Chỉ trong vài phút, tin đồn bắt đầu lan khắp công ty. Cô bị hiểu nhầm là người tình của tổng tài, mặc dù tất cả chỉ là những khoảnh khắc trong bữa tiệc công việc.
Mai Lan, cô gái luôn tìm cơ hội để trêu chọc và hạ bệ cô, tiến lại gần bàn, cười khẩy:
“Nghe nói mỹ nhân công sở tối qua đứng cạnh tổng tài suốt buổi tiệc… hẳn là có điều gì đó đặc biệt nhỉ?”
Hà đỏ mặt, vội đáp:
“Chỉ là công việc, em đi cùng tổng tài để hỗ trợ hồ sơ thôi.”
Mai Lan nhếch môi, ánh mắt đầy nghi ngờ:
“Ồ, chỉ là công việc thôi à? Nghe thiên hạ đồn rằng… tổng tài và mỹ nhân này thật sự rất gần gũi.”
Hà cố giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bị hiểu lầm và soi mói khiến cô vừa tức vừa bất lực.
Sự chú ý của tổng tài
Không lâu sau, Tống Khải xuất hiện. Anh nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên cô, lạnh lùng nhưng đầy uy lực. Một vài nhân viên nhanh chóng im lặng, nhận ra ánh mắt tổng tài luôn khiến mọi người phải sợ.
Anh tiến đến bàn Hà, giọng trầm:
“Cô nghe thấy những lời đồn trong công ty chưa?”
Hà hơi sững người, cúi đầu:
“Vâng… em biết, thưa anh. Nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm…”
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén, khiến cô cảm thấy vừa áp lực vừa bối rối. Nhưng lần này, anh không la mắng hay cảnh cáo, mà chỉ nói thêm:
“Cô không cần giải thích với họ. Công việc của cô sẽ chứng minh tất cả.”
Hà thở phào nhẹ nhõm, vừa lo lắng vừa thấy ấm lòng vì sự bảo vệ âm thầm từ anh.
Tình huống trớ trêu
Giữa buổi sáng, khi Hà đang sắp xếp hồ sơ cho cuộc họp trực tuyến, một đồng nghiệp nam tiến lại gần, giọng trêu chọc:
“Nghe nói mỹ nhân hôm qua đã khiến tổng tài chú ý suốt bữa tiệc, đúng không?”
Hà đỏ mặt, vội vàng đáp:
“Chỉ là công việc thôi! Tôi không hiểu sao mọi người lại đồn như vậy.”
Đồng nghiệp cười khúc khích, bỏ đi, để lại Hà vừa tức vừa bối rối. Cô lẩm bẩm: “Sao họ lại thích đồn đại như vậy chứ… mình chỉ làm việc thôi mà.”
Ngay lúc đó, Tống Khải đi ngang, ánh mắt dừng lại trên cô, giọng trầm:
“Cô làm tốt, đừng để những lời đồn ảnh hưởng.”
Hà cảm thấy tim đập nhanh. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đặc biệt của anh khiến cô vừa sợ vừa háo hức, một cảm giác mà trước đây cô chưa từng trải qua.
Xung đột với đồng nghiệp
Buổi trưa, khi các đồng nghiệp tụ tập ăn trưa, Mai Lan lại tiếp tục trêu chọc:
“Nghe nói tổng tài tối qua và mỹ nhân này… có cử chỉ rất thân mật. Đúng là đôi tình nhân công sở rồi!”
Hà đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ im lặng, nhưng ánh mắt không khỏi đầy căng thẳng.
Mai Lan tiếp tục cười khúc khích:
“Đúng là may mắn nhỉ? Mới vào công ty đã được tổng tài để mắt…”
Hà thở dài, tự nhủ: “Mình phải chứng minh năng lực, chứ không phải chỉ dựa vào… ánh mắt anh ấy.”
Một khoảnh khắc riêng tư
Chiều đến, Tống Khải gọi cô lại phòng làm việc. Anh đóng cửa lại, giọng trầm nhưng có phần nghiêm túc:
“Cô biết tin đồn sẽ ảnh hưởng thế nào chứ?”
“Vâng… em biết, thưa anh. Nhưng em sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng đến công việc,” Hà đáp, giọng chắc chắn.
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng chút dịu dàng, lần đầu tiên để lộ sự quan tâm rõ ràng:
“Đúng. Tôi cần cô giữ vững phong thái. Công việc của cô sẽ chứng minh tất cả, và… tôi tin cô.”
Hà cảm giác trái tim ấm áp lạ thường. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng tổng tài không chỉ để ý đến cô trong bữa tiệc, mà còn thực sự tin tưởng năng lực và phẩm chất của cô.
Tình huống hài hước xen lẫn căng thẳng
Khi Hà trở lại bàn làm việc, một đồng nghiệp nam khác tiến lại, nửa đùa nửa thật:
“Nghe nói tổng tài và mỹ nhân hôm qua đi chung… Hôm nay cô còn định giữ khoảng cách kiểu gì?”
Hà đỏ mặt, vội đáp:
“Chỉ là công việc thôi! Mọi người đừng đồn đại nữa!”
Đồng nghiệp cười khúc khích bỏ đi, để lại cô vừa bực vừa… ngại ngùng.
Nhưng ngay lúc đó, Tống Khải đi qua, ánh mắt dừng lại trên cô, giọng trầm:
“Cô tập trung vào công việc. Những lời đồn không liên quan gì đến năng lực của cô.”
Hà nhìn anh, tim đập nhanh. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức nặng, khiến cô vừa sợ vừa thấy được sự bảo vệ và quan tâm đặc biệt.
Kết thúc ngày làm việc
Khi ngày làm việc kết thúc, Hà đứng ở cửa sổ nhìn thành phố. Trong lòng cô vừa căng thẳng vừa vui:
“Ngày hôm nay thật khó quên… Mọi người đồn đoán, trêu chọc, nhưng anh ấy… vẫn để ý và tin tưởng mình. Tôi phải chứng minh năng lực, nhưng cũng không thể phủ nhận… mình đang dần rung động trước anh ấy.”
Cô biết rằng, những lời đồn đại chỉ là thử thách đầu tiên, và mối quan hệ giữa cô và tổng tài sẽ còn trải qua nhiều biến cố, xung đột, nhưng cũng là cơ hội để tình cảm nảy nở sâu sắc hơn.