tổng tài yêu vợ đến cuối đời

Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, thành phố vẫn chìm trong sương mờ, nhưng ánh nắng ban mai đã len lỏi qua từng tòa nhà chọc trời, chiếu xuống con phố đầy tiếng còi xe và bước chân vội vã của những người đi làm. Trần Linh bước nhanh trên vỉa hè, tay cầm chặt chiếc cặp, trong đó là hồ sơ phỏng vấn cho một công ty lớn – cơ hội mà cô đã chờ đợi cả đời.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh tim đập mạnh. Trong mắt cô, Hạ Thị là tập đoàn khổng lồ, nơi mà bất cứ người trẻ nào cũng mong một lần được bước vào. Nhưng chính vì áp lực, đôi chân cô dường như nặng trĩu, bước đi chậm lại.

Và rồi, trong khoảnh khắc mất tập trung, cô va phải một người đàn ông cao lớn ngay tại lối vào tòa nhà. Hồ sơ trong tay cô rơi xuống đất, rải ra như một trận mưa giấy.

“Ôi không!” Trần Linh vội vàng cúi xuống nhặt, tim đập mạnh vì lo sợ.

Người đàn ông đó cúi xuống, giọng trầm mà lạnh lùng: “Cô cẩn thận hơn được không?”

Trần Linh ngước lên, ánh mắt gặp nhau, và tim cô bỗng dưng lạc nhịp. Anh cao, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt xanh thẫm sâu hun hút khiến cô vừa sợ vừa không thể rời mắt.

“Xin lỗi… tôi không cố ý…” cô lí nhí.

Người đàn ông nhướng mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ cúi xuống giúp cô nhặt những tờ hồ sơ rơi ra. Bàn tay anh chạm vào tay cô, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng Trần Linh, khiến cô phải rụt tay lại, lòng bối rối khó tả.

“Cô… là ứng viên cho vị trí trợ lý dự án của tập đoàn Hạ Thị sao?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng sắc sảo, như đang soi xét từng chi tiết trong con người cô.

Trần Linh gật đầu, đôi má nóng bừng. “Vâng… đúng ạ.”

Người đàn ông không nói gì thêm, quay bước đi, nhưng ánh mắt dường như vẫn dõi theo cô. Cô cảm giác như mình vừa bị soi xét từ đầu đến chân, mọi cử chỉ, lời nói đều không thể giấu giếm.

Bước vào phòng họp, Trần Linh vẫn chưa hết bàng hoàng. Không gian phòng rộng lớn, trang trọng với bàn ghế bằng gỗ tối màu và ánh đèn vàng ấm áp. Ngồi ở đầu bàn là Hạ Tư Thần – chính là người mà cô vừa va phải. Anh không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô, khiến cô cảm giác như đang đứng trước một thẩm phán không lời.

“Cô là Trần Linh?” giọng anh trầm, dứt khoát.

“Vâng, em là Trần Linh,” cô trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng tay vẫn hơi run.

Hạ Tư Thần gật đầu, rồi nhanh chóng đưa ra những câu hỏi trực tiếp về kỹ năng, kinh nghiệm và cách giải quyết tình huống công việc. Mỗi câu hỏi của anh đều sắc bén, như lưỡi dao cắt thẳng vào từng điểm yếu trong kiến thức của cô.

Trần Linh tập trung cao độ, trả lời từng câu một cách rành mạch. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh dán chặt vào mình, khiến cô vừa áp lực vừa có chút hứng thú khó tả.

“Tôi nhận thấy cô khá thông minh, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế. Dù sao, tôi sẽ cho cô một cơ hội,” Hạ Tư Thần nói, giọng lạnh nhưng ẩn chứa một chút tò mò.

Trần Linh không giấu được niềm vui, mắt sáng lên. “Em sẽ không làm anh thất vọng!”

Hạ Tư Thần gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời phòng. Nhưng rồi, anh dừng lại, đôi mắt nhìn cô thẳng: “Nhớ, công ty này không dễ dàng với bất cứ ai. Nếu cô muốn tiến xa, phải chứng minh bản thân, không ai giúp cô cả.”

Trần Linh hít một hơi, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô không biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc đời mình đã bước sang một trang hoàn toàn mới – một trang mà có tổng giám đốc lạnh lùng nhưng đầy sức hút luôn dõi theo từng bước đi của cô.

Khi bước ra khỏi tòa nhà, Trần Linh nhìn lên bầu trời xanh, ánh nắng chiếu rọi, cảm giác vừa sợ vừa háo hức. Cô tự nhủ: “Đây là cơ hội để thay đổi cuộc đời… nhưng cũng nguy hiểm không kém.”

Chưa kịp dừng bước, cô lại va phải một người đàn ông khác – chính là Hạ Tư Thần. Anh nhìn cô, đôi mắt sắc bén nhưng có chút ngạc nhiên, như đang nhắc nhở cô lần nữa: “Cẩn thận hơn, lần sau sẽ không tha.”

Trần Linh đỏ mặt, lùi lại vài bước. “Vâng… em sẽ chú ý hơn…”

Anh nhếch môi, một nụ cười rất nhẹ nhưng đủ để khiến Trần Linh rối loạn. Cô không biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của một chuỗi hiểu lầm, những xung đột, và một tình yêu không thể tránh khỏi đang chờ phía trước…

Những ngày sau, Trần Linh bắt đầu làm quen với nhịp sống mới trong tập đoàn. Nhưng mỗi lần gặp Hạ Tư Thần, cô lại cảm giác tim mình đập nhanh hơn, vừa sợ vừa tò mò, vừa muốn tránh nhưng lại muốn gần. Và điều quan trọng nhất – cô chưa biết rằng, vị tổng giám đốc này đang để ý từng hành động, từng câu nói của cô, từ những chi tiết nhỏ nhất…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×