tổng tài yêu vợ đến cuối đời

Chương 2: Xung Đột Không Dứt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Linh bước vào văn phòng mới với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô tự nhủ, đây là cơ hội để chứng minh bản thân, để không còn phải sống trong lo lắng, phụ thuộc như trước. Nhưng ngay khi vừa bước vào thang máy, ánh mắt cô lại chạm vào một gương mặt quen thuộc – Hạ Tư Thần.

Anh đứng đó, gương mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt sắc bén như dao lam quét qua cô từ đầu đến chân. Trần Linh bỗng thấy tim đập nhanh, đồng thời một cảm giác vừa sợ vừa tò mò len lên.

“Chào buổi sáng,” cô cười lịch sự, nhưng giọng nói vẫn hơi run.

Hạ Tư Thần nhíu mày, cất giọng trầm: “Cô có thể tập trung làm việc thay vì cứ nhìn xung quanh như đang thăm thú không?”

Trần Linh hơi sững người. Không ngờ, lời nói của anh lại mang theo chút khó chịu, vừa thẳng thừng vừa đầy uy lực. Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Em… sẽ chú ý hơn ạ.”

Nhưng ngay cả khi cô cố gắng, dường như mọi hành động của Trần Linh đều bị anh soi xét. Trong buổi họp đầu tiên với phòng dự án, Hạ Tư Thần không ngừng đưa ra những nhận xét sắc sảo, đôi khi hơi khắt khe.

“Kế hoạch này quá sơ sài. Cô không nghĩ đến hậu quả nếu tiến hành theo cách này sao?” Anh nhấn mạnh, giọng sắc lạnh.

Trần Linh không hề nhún nhường: “Em đã tính toán kỹ, nhưng nếu kết hợp thêm dữ liệu từ phòng kinh doanh, chắc chắn sẽ ổn hơn. Anh có thể xem xét đề xuất này không?”

Hạ Tư Thần nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ bất ngờ nhưng vẫn lạnh: “Cô dám phản biện trực tiếp với tôi?”

Cả phòng họp im lặng, ai cũng cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người. Trần Linh biết rằng, nếu không chứng minh được bản thân, cô sẽ khó lòng duy trì vị trí này. Nhưng bản năng và trí tuệ khiến cô không chịu khuất phục: “Dạ, em chỉ mong được góp ý kiến. Nếu sai, em sẵn sàng nhận trách nhiệm.”

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu hút như đang dò xét từng tế bào trong cơ thể cô. Một phút im lặng trôi qua, rồi anh gật nhẹ: “Được. Cô có cơ hội. Nhưng nhớ, một sai sót nhỏ cũng không được phép xảy ra.”

Trần Linh thở phào, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng căng như dây đàn. Mối quan hệ giữa cô và Hạ Tư Thần rõ ràng sẽ không dễ dàng.

Buổi trưa, cô đi vào phòng nghỉ, cố gắng nạp lại năng lượng. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, điện thoại rung lên, tin nhắn từ Hạ Tư Thần:

“Báo cáo tiến độ dự án trước 5 giờ chiều. Không có lý do trì hoãn.”

Trần Linh nhíu mày, cảm giác vừa bị thúc ép vừa thấy áp lực nặng nề. Cô gõ lại một cách lịch sự nhưng kiên quyết:

“Dạ, em sẽ hoàn thành đúng hạn, nhưng mong anh cân nhắc khối lượng công việc hợp lý.”

Không ngờ, ngay lập tức điện thoại rung tiếp:

“Hợp lý hay không là việc của tôi, không phải cô. Làm việc cẩn thận, đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”

Trần Linh không thể không mím môi, nhưng lòng lại nổi lên một ngọn lửa nhỏ. Cô tự nhủ: “Nếu không đứng vững, mình sẽ bị lấn át. Mình phải chứng minh rằng mình không phải người dễ bị điều khiển.”

Chiều hôm đó, Trần Linh làm việc chăm chỉ, lập báo cáo chi tiết từng bước, thậm chí còn chuẩn bị các phương án dự phòng. Khi cô mang lên phòng Hạ Tư Thần để trình bày, ánh mắt anh vẫn sắc như dao.

“Cô chắc chắn dữ liệu này chính xác?” Anh hỏi, giọng vẫn lạnh lùng.

“Dạ, em đã kiểm tra ba lần, tất cả đều thống nhất. Nếu anh có ý kiến, em sẵn sàng điều chỉnh,” cô đáp, giọng tự tin hơn.

Hạ Tư Thần nhíu mày, đôi mắt sáng lên vẻ thán phục kín đáo, nhưng vẫn không thốt ra lời khen. Anh lật hồ sơ, chăm chú đọc từng con số, từng dòng ghi chú. Một lúc lâu, anh đặt bút xuống: “Được, lần này tạm chấp nhận. Nhưng lần sau, phải chủ động hơn.”

Trần Linh gật đầu, trong lòng vừa vui vừa căng thẳng. Cô biết rằng, dù anh có vẻ khó chịu, nhưng ít ra, cô đã tạo được ấn tượng đầu tiên – và điều đó quan trọng hơn bất cứ lời khen nào.

Khi chuẩn bị rời phòng, cô va phải một cốc cà phê trên bàn. Cà phê đổ tràn ra giấy tờ, và Hạ Tư Thần đứng ngay bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh: “Cô cẩn thận hơn được không?”

Trần Linh đỏ mặt, nhưng không chịu cúi đầu: “Xin lỗi, em sẽ chú ý hơn. Nhưng không phải lỗi của em hoàn toàn đâu ạ.”

Anh nhíu mày, đôi mắt như muốn đọc hết suy nghĩ cô. “Hãy nhớ, trong công việc, không có chỗ cho lời bào chữa.”

Trần Linh không nhịn được một nụ cười mỉm, vừa thách thức vừa khâm phục: “Người này khó lường thật. Nhưng mình sẽ không bỏ cuộc.”

Tối hôm đó, khi Trần Linh rời văn phòng, cô nhìn tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh đèn vàng rực rỡ. Trong lòng cô, vừa là mệt mỏi, vừa là hưng phấn. Mối quan hệ với Hạ Tư Thần chắc chắn sẽ không dễ dàng, nhưng cô tin rằng, nếu kiên trì, cô có thể đứng vững giữa dòng nước lạnh lùng ấy.

Chưa kịp thở, điện thoại cô rung lên lần nữa. Tin nhắn từ Hạ Tư Thần:

“Đừng để tôi thấy cô lơ là lần thứ hai.”

Trần Linh mỉm cười, đặt điện thoại xuống. Cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Một chuỗi xung đột, thử thách, nhưng cũng là cơ hội để cô chứng minh bản thân và, có lẽ, để trái tim cô bắt đầu một hành trình không ngờ tới bên cạnh một người đàn ông đầy quyền lực, lạnh lùng nhưng đầy sức hút.

Cô hít một hơi, ánh mắt kiên định: “Được. Mình sẽ không nhún nhường. Nhưng cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội để hiểu anh ấy hơn…”

Và từ lúc đó, những ngày đầu tiên tại tập đoàn Hạ Thị trôi qua trong sự căng thẳng, mệt mỏi nhưng đầy hứng khởi. Mỗi lần gặp Hạ Tư Thần, Trần Linh lại cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa sợ hãi và tò mò, giữa áp lực và hấp dẫn. Xung đột chưa bao giờ dừng lại, nhưng chính sự va chạm ấy đã tạo nền tảng cho một mối quan hệ đầy kịch tính và, có lẽ, tình cảm dần nảy nở sau này…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×