Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn phản chiếu qua lớp kính cao tầng, phủ lên toàn bộ thành phố một sắc vàng rực rỡ. Tập đoàn Hạ Thị chuẩn bị cho một buổi tiệc quan trọng – buổi lễ tri ân các đối tác chiến lược và nhân viên xuất sắc trong năm. Đây là sự kiện mà mọi người trong công ty đều chờ đợi, đồng thời cũng là dịp để Hạ Tư Thần thể hiện vị thế và phong thái quyền lực của mình trước đối tác.
Trần Linh đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy thanh lịch nhưng không kém phần trang nhã. Cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện quan trọng cùng Hạ Tư Thần trong vai trò nhân viên chính thức, không chỉ để làm việc mà còn… để chứng minh năng lực và tạo ấn tượng.
Khi bước vào sảnh tiệc, Trần Linh lập tức bị choáng ngợp bởi không gian lộng lẫy: ánh đèn pha lê lấp lánh, bàn tiệc được bày biện trang nhã, và các đối tác danh tiếng đang trao đổi thân mật. Nhưng hơn cả, ánh mắt của Hạ Tư Thần đang dõi theo cô từ đầu sảnh, khiến trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Anh mặc bộ vest đen vừa vặn, thắt cà vạt tinh tế, vẻ ngoài quyền lực và thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng khi nhìn thấy Trần Linh, anh lập tức nhíu mày – không phải vì nghiêm khắc mà vì một cảm giác đặc biệt khiến anh muốn bước tới bên cô ngay lập tức.
“Trần Linh,” giọng anh trầm và nghiêm, nhưng ẩn chứa chút mềm mại hiếm hoi, “hôm nay cô hãy tự tin. Tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
Cô gật đầu, cảm thấy tim mình ấm áp và dâng lên một chút hồi hộp: “Anh ấy… luôn quan tâm mình như vậy.”
Buổi tiệc bắt đầu. Hạ Tư Thần dẫn Trần Linh đi giới thiệu với từng đối tác quan trọng, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc về phía cô, như muốn đảm bảo rằng cô không bị lạc hoặc bối rối giữa đám đông. Trần Linh cảm nhận được sự bảo vệ kín đáo ấy, và trong lòng dâng lên một niềm tin và an toàn kỳ lạ.
Trong khi trò chuyện với một số đối tác, Hạ Tư Thần vẫn thường xuyên lắng nghe phản hồi từ Trần Linh. Anh khéo léo tạo điều kiện để cô thể hiện quan điểm, nhận xét và đóng góp ý tưởng. Mỗi lần cô nói, ánh mắt anh lóe lên sự thán phục kín đáo, khiến cô vừa tự tin vừa xao xuyến.
Sau khi kết thúc một vòng trao đổi, họ rời ra sân ngoài trời, nơi ánh đèn lồng treo khắp khuôn viên tạo nên khung cảnh lãng mạn. Hạ Tư Thần cầm ly rượu, nhìn Trần Linh: “Cô làm tốt. Tôi hài lòng với cách cô xử lý hôm nay.”
Trần Linh mỉm cười, ánh mắt lóe lên niềm vui: “Em… cảm ơn anh. Nếu không có anh ở bên, em chắc cũng khó giữ bình tĩnh giữa nhiều người như vậy.”
Anh nhíu mày, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự dịu dàng: “Cô đừng nghĩ mình yếu đuối. Tôi tin tưởng cô, và hôm nay cô đã chứng minh điều đó.”
Khoảnh khắc ấy, Trần Linh cảm nhận rõ ràng sự gần gũi giữa họ, không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những rung động âm thầm. Cô hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu được nụ cười rạng rỡ.
Bất ngờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến Trần Linh giật mình, và Hạ Tư Thần lập tức đưa tay ra, khẽ giữ cô tránh khỏi vấp ngã. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, trái tim cả hai đều rung lên, ánh mắt không rời nhau.
“Cảm ơn…” cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chân thành.
“Không sao,” anh đáp, ánh mắt chăm chú, trầm sâu như muốn truyền đạt điều gì đó mà lời nói chưa thể hiện hết.
Cả buổi tối, họ đứng cạnh nhau, cùng trao đổi với đối tác, cùng cười, cùng trò chuyện. Dần dần, Trần Linh nhận ra, những khoảnh khắc bên Hạ Tư Thần không còn chỉ là công việc. Trong ánh mắt, cử chỉ, và từng lời nói của anh, cô thấy được sự quan tâm và rung động – thứ cảm xúc mà cô cũng dần nhận ra mình đang dành cho anh.
Khi buổi tiệc dần kết thúc, Hạ Tư Thần dẫn Trần Linh ra ban công, nơi ánh đèn thành phố phản chiếu lấp lánh như một biển sao dưới chân họ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn hai người đứng bên nhau. Anh nhíu mày, giọng trầm: “Hôm nay, cô đã làm tôi ấn tượng. Không chỉ vì năng lực, mà còn vì cách cô đối mặt với áp lực.”
Trần Linh hơi ngượng, nhưng mắt sáng lên: “Em… chỉ muốn làm tốt thôi.”
Anh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cô biết không… với tôi, cô không chỉ là nhân viên. Tôi… bắt đầu nhận ra rằng, tôi quan tâm cô hơn rất nhiều.”
Cô sững lại, tim đập mạnh. Giọng cô nhỏ nhẹ, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: “Anh… anh quan tâm em thật sao?”
Hạ Tư Thần nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt trầm sâu nhưng ấm áp: “Đúng. Và tôi muốn cô hiểu rằng, tôi sẽ không bao giờ để cô gặp bất cứ nguy hiểm hay tổn thương nào. Cô… đặc biệt đối với tôi.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Trần Linh như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Cô bước lại gần anh, ánh mắt rạng rỡ: “Em… cũng vậy. Em… cũng đã nhận ra cảm giác của mình dành cho anh.”
Hạ Tư Thần khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Vậy… chúng ta sẽ cùng nhau, không chỉ trong công việc, mà còn… trong mọi thứ.”
Trần Linh đỏ mặt, nhưng lòng đầy ấm áp. Giây phút này, giữa ánh đèn vàng lấp lánh và thành phố trải dài dưới chân, cả hai đứng cạnh nhau, nắm tay và cảm nhận sự gần gũi, rung động và niềm hạnh phúc đầu tiên.
Buổi tiệc định mệnh hôm ấy không chỉ là nơi kỷ niệm thành công dự án, mà còn là nơi tình cảm của Hạ Tư Thần và Trần Linh chính thức bắt đầu bộc lộ, mở ra chuỗi những chương ngọt ngào, sủng ngọt và lãng mạn kéo dài sau này.