Sáng hôm sau, văn phòng tập đoàn Hạ Thị trở lại với nhịp điệu thường nhật. Nhưng đối với Trần Linh, tâm trạng hôm nay vẫn còn nặng nề sau hiểu lầm ngày hôm qua. Cô biết, để xóa tan tin đồn, cô không chỉ phải im lặng mà cần chứng minh sự trong sạch của mình bằng hành động và bằng chứng rõ ràng.
Ngay từ khi bước vào phòng làm việc, cô bắt đầu rà soát lại tất cả báo cáo, email, tin nhắn liên quan đến dự án StarTech. Mỗi con số, mỗi tệp dữ liệu đều được kiểm tra cẩn thận, không để sót một chi tiết nào. Cô biết rằng, sự tận tâm và minh bạch sẽ là cách tốt nhất để chứng minh rằng mọi tin đồn chỉ là hiểu lầm.
Trong khi cô chăm chú với công việc, Hạ Tư Thần bước vào, gương mặt vẫn nghiêm trang nhưng ánh mắt có phần khác thường – ít sắc lạnh hơn, thay vào đó là một sự quan tâm âm thầm.
“Trần Linh, tôi muốn hôm nay cô hoàn tất báo cáo chi tiết về tiến độ dự án và các trao đổi liên quan đến các đối tác,” anh nói, giọng trầm nhưng không còn mang vẻ giận dữ như hôm qua.
Cô gật đầu: “Dạ, em sẽ chuẩn bị xong trong buổi sáng.”
Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn kiểm chứng một điều gì đó. Trái tim Trần Linh bỗng dưng rung lên: “Anh ấy… vẫn quan tâm mình.”
Buổi sáng trôi qua trong không khí làm việc tập trung cao độ. Trần Linh gửi từng báo cáo, từng bằng chứng rõ ràng về những giao dịch, trao đổi và hợp tác với đối tác. Cô sắp xếp tất cả theo trình tự, để Hạ Tư Thần dễ dàng kiểm tra và xác nhận.
Hạ Tư Thần ngồi bên cạnh, chăm chú xem từng báo cáo. Anh lướt qua số liệu, kiểm tra từng email, từng chi tiết nhỏ, và dần dần, ánh mắt lạnh lùng ban đầu trở nên mềm mại hơn. Anh nhận ra, mọi hành động của Trần Linh đều minh bạch, không hề có dấu hiệu gian dối hay lợi dụng danh tiếng anh.
Cuối cùng, anh gập hồ sơ lại, hít một hơi thật sâu, và nhẹ nhàng nói: “Trần Linh, tất cả đều rõ ràng. Tôi đã sai khi vội vàng tin vào tin đồn. Tôi… xin lỗi vì thái độ của mình hôm qua.”
Trần Linh hơi sững sờ, rồi nở nụ cười nhẹ: “Em… không sao. Em cũng hiểu anh chỉ là lo lắng cho em thôi.”
Khoảnh khắc ấy, không khí giữa họ trở nên dịu dàng. Cô nhận ra rằng, Hạ Tư Thần không chỉ quan tâm đến danh tiếng công ty, mà còn lo lắng cho chính cô – người đang đứng cạnh anh trong dự án, nhưng giờ đây đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng anh.
Sau buổi họp tổng kết, Hạ Tư Thần gọi riêng Trần Linh đến phòng làm việc của anh. Anh ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, giọng trầm: “Từ hôm nay, tôi muốn cô hiểu rằng, bất kỳ ai lan truyền tin đồn về cô hay dự án, đều không được phép gây ảnh hưởng. Tôi sẽ bảo vệ cô, và tôi cũng muốn cô tự tin vào bản thân.”
Trần Linh cảm thấy tim mình ấm áp, vừa xúc động vừa hạnh phúc: “Anh ấy… không chỉ là sếp, mà còn là người quan tâm thật sự.”
“Cảm ơn anh,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chân thành.
Anh gật đầu, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự dịu dàng hiếm thấy: “Cô đã chứng minh sự trong sạch và năng lực của mình. Tôi tin tưởng cô, Trần Linh.”
Khoảnh khắc này không chỉ xóa tan hiểu lầm, mà còn khiến mối quan hệ giữa họ tiến thêm một bước. Trần Linh cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ tinh tế từ Hạ Tư Thần, còn anh nhận ra, cô không chỉ là nhân viên xuất sắc mà còn là người anh muốn gần gũi, muốn bảo vệ.
Buổi chiều, khi cả văn phòng đã vắng dần, Hạ Tư Thần gọi cô lại để trao đổi thêm về dự án. Trên đường đi, anh bất ngờ hỏi: “Trần Linh, hôm qua cô có sợ tôi giận không?”
Cô cười nhẹ, hơi ngượng: “Dạ… lúc đầu có chút sợ, nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện, em thấy… cũng hơi thú vị.”
Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự bất ngờ và một chút thích thú: “Thú vị?”
“Dạ… anh quan tâm em nhiều, khiến em… cảm thấy ấm áp.” Cô nói thẳng, không còn giấu giếm cảm xúc.
Hạ Tư Thần nhìn cô một lúc lâu, rồi trầm giọng: “Cô biết không… tôi không thường thể hiện cảm xúc như vậy. Nhưng với cô… tôi muốn cô biết, tôi sẽ không bao giờ để cô chịu thiệt hay bị tổn thương.”
Trần Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô bước lại gần, mắt sáng lên một niềm tin và cảm giác an toàn kỳ lạ: “Anh ấy… đang thật sự quan tâm mình, hơn cả việc làm đồng nghiệp.”
Khi trở về bàn làm việc, cô vẫn hồi hộp và hạnh phúc. Mọi hiểu lầm đã được giải quyết, và cô nhận ra, Hạ Tư Thần đang dần mở lòng, bắt đầu quan tâm và tin tưởng cô hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Trần Linh nhắn một tin ngắn cho Hạ Tư Thần:
“Cảm ơn anh đã tin em và bảo vệ em. Em sẽ cố gắng hơn nữa.”
Khoảng vài phút sau, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Hạ Tư Thần:
“Cô làm tốt. Tôi tin tưởng cô và sẽ luôn ở bên cô. Ngủ ngon.”
Trần Linh mỉm cười, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp trong từng chữ, trái tim rung lên vì một niềm hạnh phúc dịu dàng nhưng chân thành. Cô biết, từ hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Hạ Tư Thần không chỉ là công việc, mà còn là sự tin tưởng, quan tâm và những cảm xúc lặng lẽ nhưng sâu sắc đang dần lớn lên.
Và từ khoảnh khắc này, Trần Linh và Hạ Tư Thần bước sang một chương mới: không chỉ hợp tác công việc xuất sắc, mà còn là sự quan tâm tinh tế, bảo vệ lẫn nhau và bắt đầu những rung động ngọt ngào, mở đường cho những tình tiết sủng ngọt và lãng mạn trong các chương tiếp theo.