Chiến thắng truyền thông diễn ra như một cơn bão.
Trong vòng chưa đến một tuần sau khi loạt bằng chứng bị lộ, Triệu Thục Uyên bị gạch tên khỏi toàn bộ các dự án mentor quốc gia, các talkshow rút bài, thương hiệu hợp tác đồng loạt tuyên bố “chấm dứt liên hệ”.
Cả mạng xã hội ăn mừng.
Nhưng tôi biết... bà ta sẽ không im lặng rút lui.
Những người như Thục Uyên – họ không chấp nhận thua. Họ biến mất chỉ để quay lại bằng một hình dạng khác, nguy hiểm hơn.
**
Và rồi chuyện đó xảy ra – lặng lẽ, không ai nhìn thấy từ đầu.
Một buổi tối cuối tuần, tôi đang ngồi đọc báo cáo chiến lược mới cho công ty thì Chiêu Nam trở về.
Ánh mắt anh u ám.
— “Bên cổ đông chiến lược mới gửi thông báo rút vốn.”
Tôi ngẩng lên:
— “Lý do?”
— “Họ nói... ‘mất niềm tin vào ban giám đốc vì có liên hệ cá nhân với một số nhân vật gây tai tiếng trên truyền thông’.”
Tôi cứng người. Trong đầu lập tức ghép lại mảnh ghép:
Cổ đông chiến lược = quỹ đầu tư tư nhân mới gia nhập = một chi nhánh thuộc hệ sinh thái của Tập đoàn Truyền thông Uyên Phát — chính là tập đoàn của Triệu Thục Uyên.
Tôi hỏi, dù đã biết câu trả lời:
— “Em có nằm trong danh sách 'nhân vật gây tai tiếng' không?”
Chiêu Nam không trả lời.
Im lặng chính là câu trả lời.
**
Sáng hôm sau, tôi tìm gặp luật sư riêng của mình – đồng thời cũng là người từng làm tư vấn pháp lý cho tập đoàn của Chiêu Nam.
Cô ấy xác nhận:
— “Thục Uyên đã bắt đầu định hướng truyền thông ngầm rằng em đang lợi dụng ảnh hưởng cá nhân để thao túng thị trường nữ quyền. Có vẻ bà ta muốn xoáy vào điểm ‘xung đột lợi ích’ để đánh sập uy tín nội bộ.”
Tôi hít sâu.
Đòn đánh này không còn cá nhân nữa.
Đây là chiến tranh công ty.
**
Tối hôm đó, tôi và Chiêu Nam ngồi trong phòng khách, không bật đèn.
Ngoài kia, trời mưa, tiếng nước chạm vào khung cửa nghe lạnh hơn mọi khi.
— “Nếu chuyện này kéo dài…” – anh nói – “…anh có thể bị ép từ chức.”
Tôi siết chặt tay.
— “Anh trách em không?”
Anh lắc đầu:
— “Anh chỉ mệt. Và… có phần hụt hơi.”
Tôi nhìn anh. Lần đầu tiên, tôi thấy người đàn ông từng vững chãi bên tôi suốt bao năm… thật sự mệt mỏi.
Anh không trách tôi. Nhưng anh đang bắt đầu hoài nghi chính mình – và hoài nghi liệu tôi đang bảo vệ hay vô tình phá hỏng tất cả.
— “Em có thể dừng lại không?” – anh hỏi, nhỏ thôi.
Tôi không trả lời ngay. Tôi đi vào bếp, rót hai ly trà nóng, đặt trước mặt anh.
— “Anh uống đi. Rồi nghe em nói.”
Anh uống một ngụm. Tôi nhìn anh, thẳng thắn:
— “Em có thể dừng. Nhưng nếu em làm vậy… bọn họ sẽ nghĩ phụ nữ như em chỉ cần bị ép là cúi đầu. Rằng chúng ta – những người vợ, người mẹ, người đồng sáng lập, người lãnh đạo – luôn phải hy sinh bản thân để giữ gìn một hình ảnh giả tạo về sự yên ổn. Anh có muốn con gái mình lớn lên trong cái bóng đó không?”
Anh im lặng.
Tôi nắm tay anh:
— “Em không chọn chiến tranh. Nhưng nếu nó tìm tới, em sẽ không chạy.”
**
Hôm sau, tôi gặp người bạn cũ – Vinh, từng là đối tác truyền thông, hiện đang điều hành một nền tảng tài chính độc lập.
Tôi kể mọi chuyện.
Vinh gật gù:
— “Triệu Thục Uyên đang chơi bài ‘gọng kìm tài chính’. Nhưng nếu muốn phản công, Chi cần một nước đi lớn.”
— “Như gì?”
— “Phá hoại hệ sinh thái đầu tư của bà ta từ bên trong. Lật mặt các dự án bất chính, bóc mối liên hệ giữa tiền, quyền và mentor trá hình. Cần dữ liệu. Rất nhiều dữ liệu.”
Tôi gật đầu.
Vinh cười nửa miệng:
— “Tôi sẽ lo phần kỹ thuật. Còn Chi… chuẩn bị sẵn cú knock-out đi.”
**
Ba ngày sau, Vinh gửi tôi một tập tài liệu mật: bản đồ tài chính của Uyên Phát — bao gồm các khoản đầu tư trá hình vào start-up “nữ quyền” nhưng thực chất dùng để rửa tiền, chuyển quỹ mờ và thao túng phiếu bầu trong hiệp hội doanh nhân nữ.
Bằng chứng rõ ràng, liên kết chặt chẽ.
Tôi lặng người khi nhìn sơ đồ – từng đường dây kết nối hiện ra như một mạng nhện khổng lồ, và ở trung tâm… là Triệu Thục Uyên.
Cùng lúc đó, tôi nhận được email từ bộ phận pháp chế công ty Chiêu Nam:
Triệu Thục Uyên chính thức nộp đơn kiện tôi vì “vu khống, phá hoại danh dự và gây thiệt hại kinh tế”.
Trò chơi bắt đầu có luật. Và luật đó – tôi nắm trong tay.
Tôi mở email, soạn thư phản hồi. Gửi kèm là tài liệu mật. Địa chỉ gửi: Bộ phận điều tra tài chính quốc gia.
**
Khi tôi nhấn “GỬI”, tôi biết...
Cuộc chiến đã sang hiệp cuối.