Bạn có câu chuyện hấp dẫn trong đầu? Hãy biến đam mê viết lách thành thu nhập! Tham gia tieuthuyet.vn – nền tảng dành riêng cho tác giả Việt. Viết truyện, chia sẻ đến hàng ngàn độc giả và bắt đầu hành trình kiếm tiền từ sáng tác ngay hôm nay. Đăng ký dễ dàng – Xuất bản nhanh chóng – Thu nhập minh bạch. 👉 Trở thành tác giả và bắt đầu kiếm tiền từ truyện của bạn!
Tiệc tất niên công ty chồng, tôi xuất hiện muộn vì bận họp với đối tác, vừa bước vào đã thấy một cô ả lạ hoắc lạ huơ, váy ôm sát, son đỏ chót, đang ngồi sát rạt bên chồng tôi, cười nói ngọt như rót mật ong qua tai.
Lần thứ tư cô ta khoác tay chồng tôi cười khúc khích, tôi không buồn nổi giận, chỉ thong thả bước tới — ném thẳng chai rượu vang lên bàn. Tiếng “choang” lanh lảnh vang lên, mọi người giật mình im bặt.
Tôi cười, nụ cười nửa miệng rất nhẹ nhưng khiến ai đó tái mặt.
“Chị đến muộn, không ngờ tới nơi đã thấy có người xông đất hộ mình luôn rồi đấy.”
Chồng tôi vừa định lên tiếng, ả kia đã nhoẻn miệng, nũng nịu:
“Ôi Chiêu Nam, vợ cậu thế này thì… cũng chẳng giữ được ai đâu ha~”
Tôi đặt ly rượu xuống, xoay người nhìn cô ta — ánh mắt lạnh tanh.
“Cô nói đúng. Nhưng tiếc là… tôi không chỉ giữ được người đàn ông của mình, mà còn biết cách dọn sạch những con gián chui vào nhà không gõ cửa như cô.”
Mặt ả trà xanh tái mét. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Tôi chưa dừng lại, vẫn nở nụ cười ngọt:
“Thật ra, tôi biết cô từ lâu rồi. Tin nhắn lúc nửa đêm gửi: 'Chiêu Nam ơi, máy em hỏng mất, anh rảnh qua xem giúp em với nhé' — tôi còn chụp màn hình lại đây. Nhắn trong khi biết rõ anh ấy đã ngủ cạnh vợ. Mà nè, xưng hô ngọt thế, tôi tưởng cô định làm mẹ tôi chứ không phải ‘chị em’?”
Không khí nổ tung.
“Chưa kể cái hôm gọi điện khóc lóc nức nở ‘anh ơi em bị say’, đứng trước cửa nhà tôi lúc 2 giờ sáng, trang điểm kỹ hơn cả đi đám cưới. Tôi mở cửa, cô thấy tôi còn nhớ không?”
Ả ta lắp bắp, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Đừng thử sức với tôi. Nếu tôi dễ tha như vẻ ngoài, thì chẳng có chuyện hôm nay cô vẫn đứng đây mà mặc váy hở lưng chĩa thẳng vào chồng người khác.”
Tôi quay sang chồng, dịu giọng nhưng ánh mắt đầy cảnh cáo:
“Còn anh, nếu còn lần nữa, tôi sẽ không nói nhiều như hôm nay. Cái bàn tiệc tất niên này sẽ trở thành buổi ly hôn chính thức.”
Chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu, cúi đầu lí nhí xin lỗi.
Ả “chị em chí cốt” không nói được lời nào, chỉ biết lặng lẽ rút lui — à không, bị tôi "mời ra khỏi bàn" dưới ánh nhìn của mấy chục con người đang quay clip rần rần.
Kết:
Tôi không sợ trà xanh, vì tôi là nước sôi 100 độ.
Muốn giành đàn ông? Phải hỏi qua chính thất đã.