trại hoa đỏ

Chương 1: Bóng đêm trở lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa từ sáng sớm. Những hạt nước rơi xuống mái tôn thành phố tạo nên thứ âm thanh đều đặn, nặng nề như tiếng nhịp tim của kẻ sắp bước vào cơn ác mộng.

Linh ngồi lặng trước màn hình máy tính. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng xám xịt của buổi chiều mùa đông phản chiếu lên gương mặt cô – gầy, xanh tái, và đôi mắt sâu thẳm. Trên bàn là ly cà phê nguội lạnh, cạnh đó là chiếc laptop cũ đã theo cô qua nhiều năm làm phóng viên điều tra.

Một tiếng “ting” khẽ vang lên.

Thông báo email mới.

Linh nhấp chuột, thói quen nghề nghiệp khiến cô luôn cảnh giác với những tin nhắn nặc danh. Nhưng lần này, dòng tiêu đề khiến tim cô đập mạnh:

“Hoa đỏ vẫn nở.”

Cô nhíu mày. Cụm từ đó — “hoa đỏ” — như một mũi kim nhọn chọc vào trí nhớ. Mười lăm năm trôi qua, cô vẫn chưa quên cái tên ấy. Trại Hoa Đỏ – nơi vụ cháy kinh hoàng đã cướp đi sinh mạng của em gái cô, Lan, cùng hàng chục bệnh nhân tâm thần khác.

Tay cô run nhẹ khi mở thư.

Bên trong chỉ có một bức ảnh.

Một thi thể không đầu, mặc váy trắng, nằm trên nền xi măng loang lổ máu. Sau lưng là bức tường rạn nứt, nơi ánh đèn pin phản chiếu làm nổi bật dòng sơn mờ như vết hoa hồng đỏ thẫm.

Ngay dưới ảnh là dòng chữ ngắn, không dấu:

“Den day, chi se thay su that.”

Không người gửi. Không địa chỉ. Chỉ một tọa độ GPS nằm ở cuối thư.

Khi Linh copy nó lên bản đồ, trái tim cô như ngừng đập.

Vị trí trùng khớp với khu rừng Thanh Lâm – nơi Trại Hoa Đỏ từng tồn tại.

Cô ngả người ra ghế, mắt nhắm nghiền. Hình ảnh vụ cháy năm xưa ùa về như thước phim cũ.

Hồi ức

Đêm đó, Linh mới mười tám tuổi, còn Lan – em cô – chỉ vừa tròn mười sáu.

Linh đang ở ký túc xá thì nhận cuộc gọi lúc gần nửa đêm. Giọng người bảo vệ hốt hoảng:

“Trại cháy rồi! Toàn bộ khu bệnh nhân bốc lửa! Chúng tôi… không cứu được ai!”

Tin tức tràn ngập mặt báo: 27 người chết, 4 người mất tích.

Không ai tìm thấy xác Lan. Người ta nói lửa đã thiêu sạch, chẳng còn gì ngoài tro tàn.

Nhưng Linh không tin.

Cô luôn tin rằng, Lan chưa chết.

Mưa nặng hạt hơn. Linh đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ, kéo ra một ngăn kéo cũ. Bên trong là tập tài liệu dày – toàn bài báo, ảnh chụp, bản sao hồ sơ cảnh sát về vụ cháy năm 2009. Cô từng điều tra suốt nhiều năm, nhưng càng đào sâu, mọi thứ càng biến mất: hồ sơ bị thu hồi, nhân chứng “mất trí”, cảnh sát im lặng.

Cô nhớ lại câu nói của một nhân viên cũ từng làm việc ở trại:

“Trại Hoa Đỏ không phải nơi chữa bệnh… nó là nơi thử nghiệm.”

Linh đã từng dừng lại, chấp nhận rằng sự thật bị chôn vùi.

Nhưng giờ, bức ảnh kia như bàn tay ai đó kéo cô trở lại vực tối.

Cô in ảnh ra, phóng to. Ở góc dưới, lờ mờ có ký hiệu như chữ “NĐ-13”.

Một ký hiệu khoa học? Hay mã số của nạn nhân?

Cô nhớ đến Ngô Đạt, giám đốc viện năm xưa – người biến mất sau vụ cháy.

Tên ông ta cũng bắt đầu bằng “NĐ”.

Đêm đó, Linh không ngủ.

Cô tra cứu lại những hồ sơ cũ, dò từng bản đồ vệ tinh, tìm lối vào rừng Thanh Lâm.

Mọi tuyến đường đều bị chặn, ghi chú “khu vực nguy hiểm – cấm vào”.

Đến 3 giờ sáng, cô rót thêm cà phê, mở máy ghi âm cá nhân – thói quen khi bắt đầu một chuyến đi mới.

“Nhật ký điều tra, ngày 14 tháng 11 năm 2024.

Tôi, Trần Thảo Linh, nhận được một email nặc danh về Trại Hoa Đỏ.

Ảnh chụp một thi thể không đầu, có ký hiệu NĐ-13.

Tôi sẽ lên đường đến Thanh Lâm để kiểm chứng.

Nếu sau ngày 16 tháng 11 không có tin tức từ tôi… hãy tìm trong khu rừng đó.”

Cô tắt ghi âm, lưu lại file, gửi tự động cho người bạn thân – Minh, đồng nghiệp cũ ở tòa soạn.

Sáng hôm sau

Thành phố vẫn ướt lạnh. Linh khoác áo da, đeo máy ảnh, mang theo túi vải đựng laptop, pin sạc, đèn pin và một con dao gấp nhỏ. Cô thuê một chiếc xe bán tải cũ, lái về hướng Bắc.

Càng đi xa, sương mù càng dày. Đường lên vùng núi Thanh Lâm quanh co, trơn trượt. Người dân địa phương ít nói, ai nghe cô hỏi về “Trại Hoa Đỏ” cũng đều né tránh, mặt biến sắc.

Tại một quán nước bên đường, Linh dừng lại.

Bà chủ quán là người đàn bà trung niên, khuôn mặt khắc khổ, mắt sâu.

Linh hỏi nhẹ:

— Cô ơi, ở đây có ai biết lối vào Trại Hoa Đỏ không ạ?

Người phụ nữ đặt ly trà xuống, im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói:

— Cô tìm chỗ đó làm gì?

— Tôi là nhà báo. Muốn viết lại vụ cháy năm xưa.

— Vụ đó… không nên nhắc lại đâu. Người nào còn sống, nhắc đến là gặp chuyện.

Bà cúi đầu, giọng nhỏ dần:

— Cô còn trẻ, đừng đến. Ở đó, hoa đỏ vẫn nở bằng máu người.

Linh rùng mình. Nhưng bản năng nghề nghiệp – và cả thứ thôi thúc sâu thẳm – khiến cô không quay đầu.

Chiều muộn. Cô đến lối rẽ nhỏ dẫn vào khu rừng.

Biển báo gỉ sét, chữ đã mờ: “KHU ĐIỀU DƯỠNG TÂM THẦN HOA ĐỎ – THÀNH LẬP 1998.”

Cô tắt máy, bước xuống. Không gian yên tĩnh đến rợn người.

Gió thổi qua những tán thông, mang theo mùi ẩm mục và tiếng kẽo kẹt như tiếng xích sắt va nhau.

Con đường bê tông nứt nẻ, rêu xanh phủ kín. Xa xa, qua lớp sương, thấp thoáng những bức tường loang lổ — tàn tích còn sót lại của Trại Hoa Đỏ.

Cô cầm máy ảnh, chụp vài khung cảnh, rồi bước vào khuôn viên.

Mỗi bước chân là tiếng lá khô vỡ giòn dưới đế giày.

Không gian đặc quánh, im lặng tuyệt đối – như thể thế giới này đã bị bỏ quên.

Bỗng, một âm thanh vang lên phía sau.

“Cạch!”

Cô quay phắt lại. Không ai cả. Chỉ có cánh cổng gỉ sét đang lắc lư trong gió.

Cô hít sâu, tự trấn an. “Chỉ là gió thôi.”

Khi trời nhá nhem, cô tìm được tòa nhà chính – nơi từng là khu điều trị. Cửa gỗ bị cháy xém, sập nửa. Bên trong tối om. Linh bật đèn pin, chiếu quanh.

Trên tường vẫn còn dấu khói đen hằn lên hình bàn tay.

Những chiếc giường sắt méo mó, dây da trói bệnh nhân bị cháy nham nhở.

Trên sàn, có thứ gì đó lấp lánh.

Cô cúi xuống nhặt lên — một mảnh gương nhỏ, mép gãy sắc như dao.

Khi ánh sáng phản chiếu, cô chợt thấy bóng một người phụ nữ đứng ở cuối hành lang.

Người đó mặc váy trắng, tóc dài, quay lưng lại.

“Xin lỗi…” – Linh cất tiếng gọi, nhưng bóng người không phản ứng.

Cô chiếu đèn pin lại — trống rỗng.

Không có ai.

Chỉ có bức tường với vết nứt hình hoa hồng đỏ như máu khô.

Ngoài trời, sấm vang rền. Mưa lại trút xuống.

Linh dựng lều tạm trong căn phòng cũ, mở máy ghi âm lần nữa:

“Nhật ký điều tra, đêm 14 tháng 11.

Tôi đã đến Trại Hoa Đỏ. Mọi thứ vẫn còn nguyên dấu vết vụ cháy.

Tôi không rõ có ai theo dõi mình không, nhưng… tôi cảm giác có ánh mắt nhìn từ trong bóng tối.”

Cô ngừng lại, vì nghe tiếng gì đó — tiếng cười khe khẽ vọng ra từ hành lang.

Cô cầm đèn pin, bước ra. Ánh sáng lia qua những mảng tường, chiếu vào một dòng chữ mới được viết bằng sơn đỏ:

“Chào mừng trở lại, Linh.”

Trái tim cô thắt lại.

Ai đó biết tên cô.

Cô quay ngoắt, đèn pin rơi xuống nền gạch. Ánh sáng xoay tròn, chiếu lên bức tường loang lổ.

Trên đó, giữa những vết cháy đen, nở rộ hình một bông hoa đỏ – tươi rói, như vừa được vẽ bằng máu mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×