Buổi sáng vùng núi âm u và lạnh. Một lớp sương mù dày đặc phủ kín mặt đất, mỏng như hơi thở người chết. Ánh nắng yếu ớt không đủ xuyên qua, khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa và mơ hồ, như cảnh trong một giấc mơ sắp tan.
Linh ngồi trong xe, hai tay đặt trên vô-lăng, ánh mắt nhìn xa xăm ra con đường quanh co trước mặt. Cô đã rời khỏi trại khi trời vừa hửng sáng.
Trại Hoa Đỏ nằm sâu trong rừng, không thể bắt được sóng điện thoại. Đêm qua cô ngủ chập chờn, giữa những âm thanh lạ và tiếng bước chân vọng lại trên sàn nhà cũ.
Cô không chắc mình đã thật sự nghe thấy tiếng cười đó hay chỉ là ảo giác.
Nhưng dòng chữ “Chào mừng trở lại, Linh” trên tường là có thật.
Cô đã chụp lại bằng máy ảnh, lưu trữ trong thẻ nhớ như bằng chứng đầu tiên.
Đường xuống núi
Linh lái xe chậm, vì con đường mòn đầy sỏi đá. Hai bên là rừng thông cao vút, gió rít qua kẽ lá nghe như tiếng người thì thầm.
Một con quạ đen bay vụt qua, để lại tiếng kêu khàn khàn vang vọng trong sương.
Cô mở máy ghi âm cá nhân:
“Nhật ký điều tra, ngày 15 tháng 11, 8 giờ sáng.
Tôi rời trại Hoa Đỏ. Dấu vết kỳ lạ vẫn còn trên tường.
Tôi sẽ đến thị trấn Thanh Lâm, tìm người biết chuyện vụ cháy năm xưa.”
Giọng cô trong ghi âm nghe khàn đục, mệt mỏi, như chính tâm trạng cô lúc này.
Thị trấn Thanh Lâm
Đến gần trưa, Linh đặt chân tới trung tâm thị trấn. Một vùng đất nhỏ, tĩnh lặng và cổ lỗ, nằm lọt giữa thung lũng sương.
Những ngôi nhà mái ngói nâu, tường mốc rêu, cửa gỗ cong vênh. Con đường chính lát đá cũ kỹ, vắng người qua lại.
Khi Linh dừng xe ở quán ăn duy nhất bên đường, một vài ánh mắt hiếu kỳ từ dân địa phương lập tức hướng về cô.
Họ không nói gì, chỉ nhìn, rồi quay đi — lặng lẽ, đề phòng.
Một người đàn ông trung niên tiến lại, dáng cao gầy, khoác áo len sậm màu. Ông ta nhìn cô một lúc rồi cất tiếng:
— Cô từ dưới xuôi lên à?
— Vâng. Tôi là phóng viên. Muốn tìm hiểu lại về Trại Hoa Đỏ.
Nghe đến đó, ánh mắt người đàn ông chợt tối lại. Ông đặt chén trà xuống, giọng nhỏ đi:
— Cô đừng nói to cái tên đó ở đây.
— Sao vậy ạ?
— Ở đây, người ta kiêng. Từ ngày vụ cháy xảy ra… nhiều chuyện lạ lắm. Người trong vùng gọi nơi đó là “rừng chết”. Ai bén mảng tới, đều gặp họa.
Linh im lặng vài giây rồi hỏi tiếp:
— Ông có biết ai từng làm việc ở đó không?
Người đàn ông nhìn quanh, như sợ ai nghe thấy.
— Cô tìm đến quán trọ Lan Viên, cuối đường dốc phía Bắc. Ở đó có bà chủ tên Hà, trước đây từng làm y tá tại trại. Nhưng bà ta giờ… không còn được bình thường nữa.
— Không bình thường?
— Ờ, lúc tỉnh lúc mê. Nói nhảm suốt. Nhưng nếu cô muốn biết, chỉ có bà ấy từng thấy những người cuối cùng rời khỏi trại đó.
Linh gật đầu, cảm ơn, rồi rời đi. Khi cô quay lưng, người đàn ông gọi với theo:
— Này cô nhà báo! Nếu có nghe thấy tiếng ai gọi trong rừng đêm… đừng trả lời.
Linh dừng lại, ngoái nhìn, nhưng ông ta đã quay đi, mắt lảng tránh.
Quán trọ Lan Viên
Con đường dẫn đến quán trọ quanh co, dốc và đầy sương. Quán nằm chơ vơ giữa sườn núi, mái ngói đỏ cũ kỹ, biển hiệu đã phai chữ, chỉ còn đọc được mấy nét loang lổ: “L…n Vi…”
Khi Linh bước vào, mùi gỗ ẩm và hương nhang cháy dở phảng phất trong không khí. Quầy lễ tân không có ai. Cô gõ bàn mấy lần, rồi từ trong bước ra một người phụ nữ tầm năm mươi, tóc búi cao, da sạm, ánh mắt lạ lùng – vừa hiền, vừa dữ.
— Cô muốn thuê phòng? – bà hỏi, giọng khàn khàn.
— Dạ vâng, một phòng thôi ạ.
— Đi xa à?
— Tôi từ Hà Nội lên. Muốn tìm hiểu về Trại Hoa Đỏ.
Vừa nghe đến đó, bà Hà khựng lại. Ly nước trong tay bà run lên, tràn ra bàn. Một thoáng sợ hãi lướt qua ánh mắt.
Bà lẩm bẩm:
— Sao lại là “Hoa Đỏ”…? Đừng nói nữa… nó sẽ nghe thấy…
Linh hơi ngạc nhiên:
— “Nó”? Là ai vậy cô?
Bà Hà không đáp. Chỉ cúi xuống lau nước, rồi đột ngột đổi giọng, cười nhẹ:
— Cô ở phòng số 3 đi. Đẹp, hướng núi. Giá rẻ.
Phòng số 3
Phòng nhỏ, tường gỗ, cửa sổ nhìn ra thung lũng mờ sương.
Linh đặt hành lý xuống, rồi mở laptop kiểm tra lại bức ảnh nặc danh.
Phóng to góc trái, cô nhận ra có bóng một vật phản chiếu trong vũng máu — hình dạng giống như… một chiếc vòng cổ.
Cô mở vali, lấy ra bức ảnh cũ: tấm ảnh cuối cùng của em gái Lan, chụp năm cô ấy vào viện. Trên cổ Lan là chiếc vòng bạc có mặt hình hoa hồng đỏ.
Linh thấy lòng lạnh buốt.
“Chiếc vòng trong ảnh… là của Lan.”
Tay cô run lên.
Nếu vậy, người trong ảnh — thi thể không đầu ấy — có thể chính là em gái cô?
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật mình.
Bà Hà đứng ngoài, cầm theo ấm nước sôi và vài gói trà.
— Cô uống cho ấm người. Ở đây đêm lạnh lắm.
— Cảm ơn cô.
Bà đặt ấm trà xuống, nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh trên bàn.
Mặt bà chợt biến sắc:
— Ai… ai trong ảnh đó?
— Em gái tôi. Lan. Cô biết à?
Bà Hà lùi lại một bước, giọng run run:
— Lan… phòng số 13… Trại Hoa Đỏ…
— Cô nói sao? Cô biết em tôi?
Bà Hà không trả lời, chỉ lắc đầu quầy quậy.
Bỗng bà chụp tay Linh, bóp chặt:
— Cô phải đi ngay! Đừng ở lại đây!
Ánh mắt bà dại đi, giọng gấp gáp:
— Đêm nay… hoa đỏ sẽ nở lại.
Bà buông tay, quay người chạy đi, để lại mùi hương nhang lạnh ngắt trong không khí.
Buổi tối
Gió hú ngoài thung lũng. Sương mù dày như tấm màn trắng.
Linh ngồi bên bàn, đọc lại ghi chép cũ về vụ cháy:
“Ngọn lửa bắt đầu từ khu hầm chứa hóa chất.
Không tìm thấy nguyên nhân chính thức.
23 xác nhận dạng, 4 mất tích.
Giám đốc viện Ngô Đạt – chưa rõ tung tích.”
Cô gạch dưới cái tên “Ngô Đạt”, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nếu ông ta còn sống… liệu có phải người gửi bức ảnh cho cô?
Đang mải suy nghĩ, Linh bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ phía hành lang.
Rồi tiếng thì thầm:
“Linh… Linh ơi…”
Cô đứng phắt dậy, tim đập thình thịch. Giọng nói ấy quen thuộc đến đau lòng — giọng của Lan.
Cô mở cửa, rọi đèn pin ra hành lang. Không ai cả.
Chỉ có cánh cửa cuối dãy khẽ mở – phòng số 7. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa.
Cô bước đến, đẩy cửa ra.
Bên trong trống trơn. Giữa phòng là bàn thờ nhỏ, trên đó đặt bức ảnh cháy sém của một cô gái mặc váy trắng, mặt mờ đi vì lửa.
Trước ảnh là lọ hoa héo úa — hoa hồng đỏ.
Linh cúi xuống nhìn kỹ. Ở góc khung ảnh, có nét chữ nguệch ngoạc bằng than:
“Phòng 13”
Một tiếng sấm nổ. Toàn khu trọ tối đen vì mất điện.
Linh bật đèn pin, định quay về phòng thì chợt thấy trên tường xuất hiện những dấu tay máu loang dần ra, như thể ai đó vừa chạm vào từ bên trong vách gỗ.
Rồi một giọng nói khàn khàn vang lên ngay sau lưng:
“Cô không nên đến đây, Linh ạ…”
Cô quay lại — nhưng hành lang trống rỗng.
Chỉ còn tiếng gió hú qua khe cửa, và những bông hoa đỏ in hằn trên tường, đang ứa ra thứ chất lỏng đỏ sẫm như máu tươi.