Ánh sáng ban mai len qua khung cửa gỗ mục, chiếu lên những vệt nứt nẻ trên bức tường phủ đầy rêu. Linh mở mắt, cổ họng khô rát, trong đầu vẫn vang vọng tiếng gió hú đêm qua. Cô không chắc liệu mình đã thực sự ngủ hay chỉ thiếp đi trong cơn mê mộng chập chờn.
Trên chiếc bàn cũ giữa phòng, ngọn đèn dầu vẫn cháy leo lét. Tàn sáp chảy dài, đông lại thành từng dòng cong queo như vết máu khô. Bên cạnh, cuốn sổ tay của cô mở dở, những trang cuối nhòe nhoẹt nước – hay mồ hôi tay run rẩy.
Cô nhớ… rõ ràng nhớ. Tiếng bước chân trong hành lang, bóng người thoáng qua khung cửa sổ, và tiếng gõ cộc cộc vào tấm kính vỡ. Nhưng khi cô chạy ra, chỉ còn sương lạnh và tiếng vọng của chính mình.
Linh hít sâu, đứng dậy. Cô cần rời khỏi gian phòng ấy, trước khi tâm trí bắt đầu chơi trò lừa dối quen thuộc.
Chiếc máy ảnh đeo chéo trên vai, cô men theo hành lang dẫn xuống tầng hầm – nơi tấm biển cũ ghi dòng chữ mờ “Lưu trữ hồ sơ bệnh nhân”.
Cánh cửa tầng hầm đã rỉ sét, ổ khóa bị phá từ lâu. Cô đẩy nhẹ, bản lề rít lên như tiếng thét khàn khàn. Mùi ẩm mốc và sắt gỉ xộc thẳng vào mũi. Tầng hầm rộng, sâu và tối đến mức ánh đèn pin chỉ soi được vài mét trước mặt.
Các tủ hồ sơ nằm lăn lóc, ngã đổ như xác người. Nhiều ngăn bị cạy phá, giấy tờ vương vãi khắp nền đất ẩm. Trên tường, những ký hiệu đỏ chằng chịt – nét chữ nguệch ngoạc như của người điên:
“KHÔNG AI RA KHỎI TRẠI NÀY.”
“HỌ CHỈ MUỐN CHÚNG TA BIẾN MẤT.”
“TÔI THẤY MÁU Ở HỒ HOA.”
Linh soi đèn pin, tim đập mạnh. Cô cúi xuống nhặt một tập hồ sơ đã bị cháy xém phần rìa.
Những tờ giấy vàng úa ghi tên bệnh nhân, chẩn đoán, và ghi chú y tá. Nhưng điều khiến cô lạnh sống lưng là một cái tên quen thuộc:
Trần Mai Lan – 8 tuổi – Rối loạn đa nhân cách – Mất tích năm 2008.
Linh chết lặng. Lan… chính là em gái cô.
Cô lật tiếp những trang sau. Các bản ghi được viết nguệch ngoạc, có dấu hiệu bị xé và chép lại bằng tay.
Một đoạn ghi chú khiến cô run rẩy:
“Bệnh nhân Mai Lan nói về ‘những bông hoa máu biết thì thầm’.
Cô bé nói chúng đang ‘gọi về’ những người từng rời khỏi trại.”
Ngày cuối cùng, bệnh nhân biến mất khỏi buồng 302. Không tìm thấy thi thể.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tờ giấy bay khỏi tay Linh. Cô cúi xuống nhặt thì phát hiện một hộp kim loại bị giấu dưới sàn xi măng nứt.
Mở ra, bên trong là một xấp ảnh đen trắng. Cô rọi đèn – trong ảnh là các bệnh nhân đang đứng xếp hàng ngoài sân trại, khuôn mặt đều mờ nhòe, chỉ có một người rõ nét nhất: bác sĩ điều trị – Đặng Minh Khải.
Người đàn ông với nụ cười nửa miệng, ánh mắt rỗng không.
Phía sau bức ảnh, có dòng ghi chú bằng tay:
“Ngày thí nghiệm đầu tiên – Kết quả: 3/12 tử vong. Tiếp tục.”
Linh cảm thấy máu trong người đông lại.
Cô rọi đèn lần nữa…
Trong một tấm ảnh khác, có bóng dáng của một cô bé mặc váy trắng, đứng giữa bãi cỏ hoa đỏ – đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào ống kính.
Đèn pin bỗng nhấp nháy. Rồi tắt.
Trong bóng tối, Linh nghe thấy tiếng thở khẽ khàng ngay sau lưng mình.
Cô xoay người thật nhanh, rọi ánh sáng lên —
Không ai cả. Chỉ là những tủ hồ sơ đổ nát.
Nhưng khi quay lại, cô nhận ra trên bàn gỗ đã có một hồ sơ mới, nằm ngay ngắn, sạch sẽ như vừa được đặt xuống. Trên bìa ghi rõ ràng:
Hồ sơ số 417 – Nguyễn Linh – Tình trạng: Chưa xác định.
Tay cô run lên. Cổ họng khô khốc.
Cô mở tập hồ sơ ấy ra —
Bên trong là tờ giấy khai tử, ký tên: Bác sĩ Đặng Minh Khải.
Ngày chết: 12 tháng 10 năm nay.
Chính là ngày hôm nay.