trại hoa đỏ

Chương 4: Bóng người trong sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, sương giăng dày đặc đến mức Linh có thể cảm nhận từng hạt hơi nước len vào da thịt. Cô ngồi co ro trong căn nhà hoang gần trại, chiếc đèn pin đã tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại sắp hết pin.

Từ khi rời khỏi dãy nhà bệnh nhân, cô vẫn chưa thể quên đôi mắt nhìn xuống từ tầng hai. Đôi mắt ấy, dù chỉ lóe lên trong chớp sáng, nhưng để lại trong cô cảm giác như ai đó đang theo dõi từng hơi thở của mình.

Bên ngoài, gió rít qua rừng cây, mang theo tiếng kim loại va chạm lạch cạch – như tiếng xích kéo lê trên nền xi măng. Linh siết chặt tấm ảnh Lan, cố nhắm mắt ngủ, nhưng giấc ngủ đến như một vũng nước lạnh, mờ đục và đầy tiếng thì thầm.

Một âm thanh khẽ khàng khiến cô tỉnh dậy.

Tiếng… bước chân.

Rất nhẹ, nhưng rõ ràng, đang di chuyển quanh căn nhà.

Cô nín thở, với lấy con dao nhỏ trong ba lô. Ánh trăng lờ mờ hắt qua cửa sổ bị vỡ, phản chiếu bóng cô run rẩy trên tường.

Tiếng bước chân ngừng lại trước cửa. Rồi một tiếng gõ – cộc… cộc… cộc… vang lên.

Ba tiếng. Chậm rãi. Cố tình.

Linh không dám đáp.

Cửa hé mở, gió ào vào, cuốn theo một làn sương trắng dày đặc. Trong lớp sương ấy, cô thấy một bóng người đứng im. Không rõ mặt, chỉ thấy phần vai ướt đẫm nước và cánh tay buông thõng.

“Ai… ai đó?” – Linh run giọng hỏi.

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có một hơi thở khò khè, yếu ớt, như thể cổ họng người kia bị xé rách.

Rồi bóng ấy từ từ bước tới một bước, hai bước…

Linh giơ dao lên.

“Lùi lại! Tôi sẽ—”

Trước khi cô kịp nói hết, ánh trăng rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt người đó. Linh sững sờ: là một phụ nữ, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mở to trắng dã, trên trán có vết rạch hình hoa hồng đang rỉ máu.

Người ấy lẩm bẩm:

“Cô… cô cũng nghe thấy họ gọi à?”

Giọng nói yếu ớt, như vọng từ lòng đất.

Linh chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ đổ sụp xuống. Cô lao tới đỡ, nhận ra da thịt bà ta lạnh buốt. Ở cổ tay là một tấm thẻ bệnh nhân gỉ sét, dòng chữ mờ:

“Bệnh nhân số 27 – Phòng L-13 – Hạng thực nghiệm.”

Linh run người.

Phòng L-13. Dự án L-13 — cùng ký hiệu khắc trên bức ảnh cô tìm được.

Bà ta nắm chặt tay Linh, ngón tay dính máu lạnh và khô.

“Hoa đỏ chưa tàn đâu… Cô ấy… vẫn đang tìm chị…”

Rồi hơi thở dứt.

Linh đặt cơ thể lạnh cứng xuống sàn, tim đập thình thịch. Cô bật đèn pin, quét quanh. Lúc ánh sáng lướt qua tấm ván cũ ở góc nhà, cô nhận ra một lối đi nhỏ – nắp gỗ che một miệng hầm.

Một bản năng nào đó thôi thúc cô mở ra.

Nắp hầm phát ra tiếng “kẽo kẹt”, mùi hôi nồng nặc tràn lên – hỗn hợp của rỉ sét, formalin và… xác thối.

Cô rọi đèn xuống: bên dưới là một cầu thang sắt xoắn, dẫn sâu vào bóng tối.

Linh nuốt khan. Tay cầm dao, cô bước xuống.

Không khí trong hầm đặc quánh. Tường ẩm, rêu bám, nước nhỏ tí tách.

Càng đi sâu, ánh sáng càng yếu. Dưới chân cô, những vết giày lẫn dấu chân trần xen kẽ, một vài vết in bằng thứ chất sền sệt màu đen.

Ở cuối hành lang, cô thấy một căn phòng rộng, cửa thép bị cong, dường như từng bị ai đó phá tung.

Trên tường, vẫn còn mảnh biển hiệu móp méo:

“KHU THỰC NGHIỆM – KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO.”

Cô chiếu đèn, và ánh sáng phản lại từ những bể thủy tinh lớn.

Bên trong… là những thi thể ngâm formalin.

Cô lùi lại, suýt hét lên. Có ít nhất sáu bể, mỗi bể chứa một người – tất cả đều mặc đồng phục bệnh nhân. Một vài gương mặt đã biến dạng vì thời gian, nhưng điều khiến Linh rùng mình là: trên ngực mỗi người đều khắc một bông hoa đỏ – chính xác hình dạng như logo của Trại Hoa Đỏ.

Trong góc phòng, cô thấy một bàn kim loại cũ, trên đó là tập hồ sơ dính máu và mảnh thẻ tên:

“BS. Ngô Đạt – Chủ nhiệm đề tài L-13.”

Cô mở hồ sơ ra. Những dòng chữ run rẩy, nguệch ngoạc:

“Thí nghiệm thất bại lần thứ 12. Bệnh nhân phản ứng mạnh, rối loạn thần kinh.

Thử nghiệm 13 bắt đầu – đối tượng có gene đồng nhất, phản ứng hiếm.

Khả năng tách ký ức – 82%. Hiện tượng ‘bản ngã thứ hai’ hình thành.”

Linh cau mày. “Bản ngã thứ hai” – một dạng nhân cách được tạo nhân tạo?

Khi cô lật trang cuối, có ghi chú bằng mực đỏ:

“Mẫu L-13 – Lan – phản ứng hoàn hảo. Duy trì liên kết thần kinh nhân tạo.

Nhưng… cô ta bắt đầu nhớ lại.”

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc cổ Linh.

Lan – em cô – là mẫu thử cuối cùng.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang.

Chậm. Nặng. Rít trên nền ướt.

Cô tắt đèn pin, trốn vào sau bể thủy tinh.

Bóng người tiến lại gần. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu le lói hắt lên: một người đàn ông mặc áo blouse cũ, tay cầm đèn, gương mặt che nửa bằng khẩu trang.

Ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Không được để chúng tỉnh lại… Không được…”

Linh nín thở. Người đó dừng lại ngay trước bể cô đang ẩn nấp, nhìn chằm chằm vào bên trong – vào khuôn mặt người chết.

Rồi ông ta rút ra một con dao mổ, cắt nhẹ lên cánh tay thi thể, quan sát máu vẫn còn rỉ ra.

“Chúng vẫn ấm…”

Linh gần như cứng người.

Khi ông ta quay lưng, cô nhận ra từ dáng đi và vệt sẹo sau cổ – giống hệt Ngô Đạt trong ảnh hồ sơ mà cô từng thấy.

Nhưng Ngô Đạt đã chết mười lăm năm trước.

Bóng ông ta khuất sau khúc rẽ. Linh thở gấp, tim đập như muốn vỡ. Cô quay người định rời đi thì…

Bàn tay một thi thể trong bể thủy tinh chạm vào mặt kính.

Linh cứng đờ, mắt mở to.

Người trong bể – một phụ nữ trẻ, gương mặt gần như nguyên vẹn – đang mở mắt, nhìn thẳng vào cô.

Đôi mắt ấy — y hệt Lan.

Ánh sáng trong hầm chập chờn. Rồi một tiếng “rắc” vang lên – kính của bể bắt đầu nứt.

Linh hét lên, lao chạy ngược ra hành lang.

Phía sau, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng nước formalin tràn ra, hòa cùng tiếng người thở dốc – hoặc thứ gì đó vừa sống dậy.

Khi cô chạy lên được khỏi miệng hầm, sương đêm đã dày đặc, gần như che kín mọi thứ.

Linh ngã xuống đất, thở hổn hển, nhìn lại căn nhà hoang. Ánh trăng phản chiếu qua sương, và trong khoảng trắng đục ấy, cô thấy một bóng người đang đứng ở cửa hầm.

Dáng người phụ nữ, tóc dài, áo bệnh nhân trắng ướt sũng.

Trong tay, cô ta cầm một bông hoa đỏ tươi, đang nhỏ máu.

Linh bỏ chạy, lao qua rừng, tiếng lá cành rít lên sau lưng. Khi ngoái lại, bóng trắng ấy vẫn bước theo, không nhanh, nhưng chưa từng dừng.

Tiếng nói vang trong sương, vọng khắp bốn phía:

“Chị ơi… Em vẫn ở đây mà…”

Cô gào lên, nhưng tiếng gió nuốt chửng mọi âm thanh.

Khi đến được bìa rừng, chân cô vấp phải vật gì đó.

Cô cúi xuống – một xác người, vừa chết.

Là người lái xe trung niên đã đưa cô đến đây buổi sáng.

Trên ngực ông ta, bị khắc sâu hình một bông hoa đỏ, cánh hoa rỉ máu chưa khô.

Linh lùi lại, đôi mắt hoảng loạn.

Từ xa, sương tan dần, lộ ra ánh sáng yếu ớt của bình minh.

Cô ngã quỵ, bàn tay vẫn nắm chặt bức ảnh Lan.

Bông hoa đỏ trên ngực người chết, ánh sáng trong rừng, giọng nói trong sương — tất cả hòa thành một cơn ác mộng sống.

Ở đâu đó giữa Trại Hoa Đỏ, ai đó vẫn đang tiếp tục thí nghiệm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×