trái tim ánh sáng

Chương 10: Sóng gió tên anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng sóng đập vào bờ đá như trống trận. Gió rít qua hàng phi lao, mang theo hơi nước lạnh buốt.

Tố Vy đứng chết lặng giữa cơn gió, hai bàn tay vẫn bị người đàn ông lạ siết chặt.

“Anh nói gì cơ?” – giọng cô run rẩy.

“Minh Hải… đã mất rồi.”

“Không thể nào.”

“Ba ngày trước, có người nhìn thấy anh ta trên bến tàu giữa đêm giông. Rồi… không ai thấy nữa. Sáng hôm sau, người dân tìm được chiếc áo khoác của anh ấy vướng trên đá.”

Cô lùi lại một bước, đầu óc trống rỗng. Cơn mưa lất phất bắt đầu rơi, tan trên má cô như những giọt muối.

“Không, anh ấy không thể chết… Anh ấy đã viết thư cho tôi, anh ấy—”

“Bức thư đó có thể được viết trước khi anh ta đi.” – Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi không muốn cô hy vọng hão huyền.”

Tố Vy lắc đầu, rồi quay lưng bỏ chạy.

Cô chạy dọc bờ cát, đôi chân lún sâu vào cát ướt, nước biển táp lên ống quần.

Minh Hải không thể chết. Không thể nào.

Cô nhớ đêm cuối cùng — tiếng mưa, ánh đèn vàng, ánh mắt anh nhìn cô lần cuối.

Anh đã nói “Khi em có thể nhìn anh mà không khóc, anh sẽ quay lại.”

Thế thì sao lại biến mất như thế?

Cô chạy đến bến tàu, thở hổn hển. Đèn hiệu giữa biển chớp nháy xa xa.

Cô nhìn quanh — rồi thấy một vật lấp lánh gần mép nước.

Đó là chiếc bật lửa. Màu bạc, khắc hai chữ “M.H.”

Cô cúi xuống nhặt lên, tay run run. Nó vẫn còn ấm, như vừa được dùng không lâu.

Đêm ấy, cô không trở về nhà.

Cô ngồi ở bến tàu, lắng nghe sóng và gió. Bên dưới là vực sâu đen thẳm, nơi người ta tin rằng biển nuốt chửng tất cả — cả người, cả bí mật, cả ký ức.

Cô mở điện thoại, nhìn tin nhắn cũ của Minh Hải. Tin cuối cùng gửi cách đây bốn ngày:

“Nếu có ngày anh biến mất, hãy tin là anh vẫn nghe em gọi.”

Cô bật khóc, nước mắt hòa với mưa.

“Minh Hải, anh đang ở đâu?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng sóng, nhưng cô nghe trong đó… như có tiếng gọi tên mình.

“Vy…”

Cô giật mình. Tiếng đó rõ ràng, vọng lên từ phía biển.

“Vy…” – lần này gần hơn, run rẩy và khàn đục.

Cô lao ra phía bờ nước. “Anh Hải!”

Sóng dâng cao, lạnh buốt, đánh vào chân cô. Cô nhìn quanh, chỉ thấy màn sương trắng xoá.

Nhưng giữa làn sóng, cô thấy một vật gì đó trôi dạt vào bờ.

Cô cúi xuống. Là một cuốn sổ – cuốn nhật ký của Minh Hải.

Trang đầu đã nhòe mực, nhưng những dòng chữ sau vẫn đọc được:

“Ngày thứ 3 – Tôi lại mơ thấy Tố Nam. Cậu ta nói, biển chưa bao giờ nói dối. Nếu muốn biết sự thật, hãy nhìn xuống dưới đáy.”

“Ngày thứ 5 – Tôi thấy một người đàn ông đứng ở cầu tàu. Hắn nhìn tôi rất lâu, rồi bảo: ‘Đừng kể cho cô ấy’. Tôi không biết hắn là ai, nhưng hắn biết quá rõ.”

“Ngày thứ 7 – Nếu ai đọc được cuốn sổ này, hãy nói với Vy rằng: Anh chưa bao giờ muốn rời khỏi nơi này. Biển gọi anh về, và anh chỉ đi theo tiếng gọi đó.”

Tố Vy nắm chặt cuốn sổ, tim đập loạn.

Một người đàn ông đứng ở cầu tàu?

“Đừng kể cho cô ấy” — cô. Nghĩa là có kẻ khác biết sự thật, không phải chỉ Minh Hải.

Sáng hôm sau, cô mang cuốn sổ đến nhà bà Hạnh.

“Bà ơi, hồi đó… đêm anh trai con mất, ngoài anh Hải ra còn ai ở đó không?”

Bà Hạnh sững lại, đôi mắt thoáng qua sự bối rối. “Vy à, con đừng khơi lại chuyện cũ…”

“Con cần biết.”

Bà thở dài, đặt tách trà xuống. “Hồi đó… người ta nói chỉ có Minh Hải. Nhưng… có một người nữa.”

“Là ai?”

“Là ông Quang — chủ tàu đánh cá cũ. Ông ấy là người cuối cùng thấy hai đứa ở cầu đá. Sau hôm đó, ông Quang cũng bỏ đi, chẳng ai thấy nữa.”

Tố Vy run người. “Ông ấy có con trai không?”

“Có. Một người tầm ba mươi tuổi, tên là… Quân. Lâu rồi không thấy về.”

Cô nhớ lại — người đàn ông đưa thư, tự xưng bạn Minh Hải, trạc tuổi đó.

Một linh cảm lạnh lẽo len vào lòng.

Đêm đó, cô không về nhà. Cô đi dọc bãi cát, lần theo ánh đèn mờ từ phía khu nhà bỏ hoang gần bến Nam.

Cánh cửa gỗ mục kêu kẽo kẹt khi cô đẩy vào.

Bên trong, mùi ẩm mốc và muối biển trộn lẫn. Trên bàn là chiếc áo khoác đen — của Minh Hải.

Và bên cạnh là một tấm ảnh: Minh Hải, Tố Nam, và… người đàn ông đưa thư — Quân.

Tố Vy lùi lại, tim đập dữ dội.

“Cuối cùng cô cũng đến.”

Giọng nói ấy vang lên từ sau lưng. Quân bước ra từ bóng tối, ánh mắt mờ đục, tay cầm chiếc đèn dầu.

“Anh… là ai thật sự?” – cô hỏi, giọng nghẹn.

“Người chứng kiến. Và kẻ sống sót.” – Anh ta cười nhạt. “Cô muốn biết sự thật à? Minh Hải chỉ kể cho cô nửa câu chuyện.”

“Anh nói gì vậy?”

“Anh trai cô không chết vì trượt chân. Họ đã đánh nhau. Vì một bí mật mà cô không biết.”

Cô khựng lại. “Bí mật gì?”

Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sóng đang vỗ dữ dội. “Cô chắc muốn nghe chứ? Bởi khi nghe rồi, cô sẽ không bao giờ nhìn biển như cũ nữa.”

Ngoài kia, sấm sét xé rách bầu trời. Ánh chớp lóe lên, rọi sáng gương mặt Quân — ướt đẫm mưa, và trong mắt anh ta, là điều gì đó rất giống… tội lỗi.

Tố Vy hít sâu, cố trấn tĩnh. “Nói đi.”

Anh ta bước chậm về phía cô, giọng như gió rít qua khe cửa:

“Minh Hải không phải người duy nhất có lỗi trong cái chết của Tố Nam.

Anh ta chỉ đang gánh tội thay cho một người khác.”

“Là ai?” – cô gần như thì thầm.

Quân nhìn cô, ánh mắt nặng nề:

“Là người cô tin nhất.”

“Biển không nói, nhưng sóng thì luôn trả lời. Chỉ là, con người có dám nghe không.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×