Trời Thượng Hải hôm đó đổ mưa.
Những hạt mưa nhỏ, mảnh và lạnh, rơi xuống tấm kính trong suốt của tòa nhà Trác Thị cao vút giữa trung tâm thành phố. Căn phòng làm việc trên tầng 58 sáng mờ dưới ánh đèn vàng dịu, phản chiếu gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.
Trác Hàn Thâm, tổng tài Trác Thị – người đàn ông nắm trong tay quyền lực lẫn mạng sống của không ít người trong giới thương trường. Áo sơ mi đen cài kín cổ, cổ tay áo xắn nhẹ để lộ chiếc đồng hồ Thụy Sĩ ánh bạc.
Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu như vực nhìn ra ngoài ô cửa kính, mưa rơi như từng mảnh ký ức đang nện vào tim.
Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ.
“Vào đi.” – Giọng anh trầm, khàn, lạnh buốt.
Cửa mở ra, Lâm Tịch Nhi bước vào.
Cô mặc chiếc váy trắng giản dị, tóc dài buộc gọn phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì mất ngủ suốt mấy ngày. Trong tay cô là tập hồ sơ dày – thứ mà cô biết, chỉ cần ký vào, đời cô sẽ bước sang một ngã rẽ không thể quay lại.
“Trác tổng.” – Giọng cô khẽ run, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi đã đọc hết điều khoản trong hợp đồng.”
Anh không đáp, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt quét qua người cô như lưỡi dao bén.
“Và em đồng ý?” – Anh hỏi, giọng nhàn nhạt, nhưng ẩn sau là sự khống chế tuyệt đối.
Tịch Nhi siết chặt tay. “Tôi… đồng ý.”
Một nụ cười lạnh lẽo lướt qua khóe môi Trác Hàn Thâm.
“Rất tốt. Ba em sẽ được xuất viện vào ngày mai, nếu mọi thủ tục hôn nhân hoàn thành trước 12 giờ trưa nay.”
Nói rồi, anh đứng dậy.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước.
Anh cao hơn cô gần một cái đầu, hơi thở phảng phất mùi bạc hà nhè nhẹ.
Ánh mắt anh như đóng đinh vào gương mặt mảnh mai của cô gái trước mặt – cô gái mà anh đã chờ đợi suốt ba năm, không phải vì yêu, mà vì thù hận.
Lâm Tịch Nhi mím môi.
“Anh có thể yên tâm. Tôi làm tất cả… vì cha tôi.”
“Không phải vì tôi sao?” – Anh nhếch môi.
Giọng anh nhẹ, nhưng sắc bén như kim. “Ba năm trước, cha em đã khiến mẹ tôi mất tất cả. Cái giá em trả… chỉ là một cuộc hôn nhân. Em nên thấy mình còn may mắn.”
Tịch Nhi ngẩng đầu, mắt long lanh nước. “Tôi không liên quan đến chuyện năm đó!”
“Nhưng họ máu mủ với em.” – Anh ngắt lời. “Nên em phải trả nợ thay.”
Cô im lặng, đôi vai nhỏ khẽ run. Ngoài trời, sấm nổ đùng đoàng như đánh vào lòng người.
Một lát sau, cô mở tập hồ sơ, cầm bút ký vào trang cuối cùng.
Ký tên xong, tay cô lạnh buốt, như vừa đặt bút ký vào bản án cuộc đời mình.
Anh đưa tay ra – bàn tay to, rắn chắc, với những khớp xương đẹp đến tàn nhẫn.
“Chào mừng em đến với Trác gia, Lâm phu nhân.”
Cô nhìn bàn tay đó, do dự vài giây rồi đặt tay mình vào.
Cái bắt tay của họ, lạnh như băng.
Một cái bắt tay không tình yêu, chỉ có hận thù, toan tính và giao dịch.
Buổi tối hôm đó, hôn lễ diễn ra trong bí mật.
Không hoa, không khách, không váy cưới lộng lẫy. Chỉ có hai người, một chiếc nhẫn lạnh lẽo, và một lời thề không ai nghe.
Tịch Nhi khoác trên người chiếc váy cưới đơn giản do quản gia chuẩn bị. Ánh đèn vàng của sảnh lớn phản chiếu gương mặt cô – đẹp mong manh như sương khói, nhưng trong mắt người đàn ông kia, lại chẳng có lấy một tia thương xót.
Trác Hàn Thâm ký vào sổ kết hôn, ngẩng đầu nhìn cô.
“Em biết không, cô gái mà tôi từng muốn cưới... không phải em.”
Cô khựng lại, bàn tay siết chặt gấu váy.
“Tôi biết.”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp, rồi vụt tắt.
“Nhưng em lại là người phải gánh thay tội cho cha mình. Thế nên, đừng mong nhận được bất kỳ thứ gì từ tôi.”
Cô mỉm cười nhạt. “Tôi chưa từng mong.”
Anh bật cười, nụ cười lạnh khiến không khí quanh họ như đóng băng.
“Giỏi. Giữ vững thái độ đó. Vì từ nay, mỗi ngày ở Trác gia sẽ không dễ thở đâu, Lâm Tịch Nhi.”
Căn biệt thự Trác gia nằm ở ngoại ô thành phố – nguy nga, lạnh lẽo như tòa lâu đài bằng băng.
Đêm tân hôn, trời vẫn mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái kính, hòa cùng tiếng gió rít qua hàng cây, như bản nhạc tang thương tiễn đưa tự do của cô.
Phòng ngủ rộng đến mức tiếng thở cũng vang vọng.
Anh ngồi bên cửa sổ, áo sơ mi mở hai cúc, tay cầm ly rượu vang đỏ. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt anh hiện rõ những đường nét hoàn mỹ – lạnh, kiêu ngạo, quyến rũ chết người.
Cô đứng cách anh mấy bước, im lặng, không biết nên làm gì.
“Cởi áo khoác.” – Anh nói, giọng trầm khàn.
Cô giật mình, lùi lại nửa bước.
“Anh... muốn làm gì?”
Anh quay lại, ánh mắt lạnh như sắt. “Em là vợ hợp pháp của tôi. Câu hỏi đó... có cần thiết không?”
Tịch Nhi cắn môi, tim đập loạn. “Chúng ta kết hôn chỉ là giao dịch... Anh đã hứa sẽ không ép tôi—”
Anh bật cười, nụ cười không vui.
“Tôi hứa sẽ không giết em. Nhưng không hứa sẽ để em ngủ riêng.”
Bước chân anh vang đều trên sàn gỗ, từng bước tiến lại gần cô, hơi thở anh phả lên làn da cô khiến cô rùng mình.
Nhưng khi bàn tay anh chạm vào vai cô, cô nhắm mắt lại – không phải vì sợ, mà vì chấp nhận.
Cô biết, kể từ giây phút ký vào bản hợp đồng ấy, cô không còn quyền phản kháng.
Cô chỉ mong cha mình được sống, chỉ mong qua ba năm, cô có thể rời khỏi đây – nguyên vẹn, hoặc ít nhất còn đủ hơi thở.
Anh cúi xuống, môi lướt nhẹ qua tai cô, giọng nói thấp đến mức run rẩy:
“Ba năm. Em sẽ học cách yêu tôi, hoặc hận tôi. Dù thế nào, em cũng không được phép quên tôi.”
Nước mắt cô rơi, lạnh và mặn.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm nổ vang, xé tan bầu trời.
Đêm tân hôn của họ, là khởi đầu của một cuộc hôn nhân trong bóng tối.
Sáng hôm sau, Tịch Nhi tỉnh dậy khi ánh nắng chiếu qua rèm.
Giường trống, chỉ còn mùi hương nhè nhẹ của rượu và nước hoa nam.
Cạnh đầu giường là một tờ giấy nhắn viết bằng chữ viết sắc sảo:
“Tôi có cuộc họp sớm. Bữa sáng dưới bếp.
Nhớ vai trò của mình, Lâm phu nhân.
– Trác Hàn Thâm.”
Cô gấp tờ giấy, ngồi im thật lâu.
Mặt trời ngoài kia rực rỡ, nhưng trong lòng cô, chỉ có sương mù dày đặc.
Một ngày mới bắt đầu – ngày đầu tiên trong ba năm của bản án hôn nhân.
Cô đứng dậy, bước xuống lầu, nơi những người giúp việc cúi đầu chào:
“Chào buổi sáng, phu nhân.”
“Phu nhân…”
Hai chữ ấy nghe thật lạ.
Cô khẽ cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng.
Phu nhân ư?
Không. Cô chỉ là một con cờ trong ván cờ thù hận của anh.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh. Nhưng trong lòng cô, cơn bão vừa mới bắt đầu.