Trời lại mưa.
Những hạt mưa nhỏ len lỏi qua khung cửa sổ, vỡ tan trên mặt kính lạnh lẽo. Âm thanh của mưa đêm không dữ dội, chỉ đều đều như những nhịp tim khẽ đập trong lồng ngực – yếu ớt, cô độc và khát khao được ai đó nghe thấy.
Lâm Tịch Nhi đứng trước cửa sổ phòng khách, tay khẽ nâng tách trà đã nguội lạnh. Ánh đèn trong biệt thự Trác gia mờ mờ, từng chiếc bóng đổ dài trên sàn gỗ. Bóng cô hòa vào bóng đêm, nhỏ bé đến mức tưởng như chỉ cần gió thổi qua cũng đủ khiến cô tan biến.
Đã ba ngày kể từ đêm tân hôn.
Anh – Trác Hàn Thâm – không trở về.
Cô nghe người giúp việc nói, anh có công việc đột xuất, sang Singapore dự hội nghị. Cô không hỏi thêm. Cũng chẳng dám hỏi.
Từ giây phút ký vào hợp đồng hôn nhân đó, cô biết: cô không có tư cách hỏi.
Trên danh nghĩa, cô là Lâm phu nhân.
Nhưng trong trái tim anh, cô chỉ là con gái của kẻ thù.
Từ ngoài cửa, tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt. Sấm chớp thi nhau rạch nát bầu trời.
Cô đặt tách trà xuống, quay người bước ra ban công.
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, mưa lạnh lẽo quất vào gò má.
Cô nhắm mắt, để mặc cơn mưa rửa trôi đi lớp trang điểm, và có lẽ là cả nỗi tủi thân đã dồn nén suốt những ngày qua.
Từ phía xa, ánh đèn xe lóe lên. Một chiếc Bentley đen dừng trước cổng.
Cô khựng lại. Tim bất giác đập mạnh.
Cánh cửa xe mở ra, bóng người đàn ông cao lớn bước xuống. Dưới làn mưa, dáng anh mờ mờ, nhưng cô chỉ cần nhìn một lần cũng biết – là anh.
Trác Hàn Thâm bước qua cổng, không mang ô. Áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, dính vào người, làm nổi rõ bờ vai rắn chắc và đường cong cơ bắp mạnh mẽ.
Ánh đèn sân chiếu lên gương mặt anh – lạnh, mệt mỏi nhưng vẫn mang vẻ cuốn hút khó cưỡng.
Anh đi thẳng vào sảnh, nước mưa nhỏ giọt xuống nền gạch bóng loáng.
Thấy cô đứng đó, anh chỉ liếc qua, giọng khàn khàn:
“Còn chưa ngủ?”
Cô khẽ đáp, “Tôi… không ngủ được.”
“Thói quen của người hay lo nghĩ.” – Anh cởi áo khoác, đưa cho quản gia rồi xoay người nhìn cô. “Sợ tôi không về à?”
Cô im lặng.
Một lát sau, cô khẽ lắc đầu. “Không. Tôi chỉ… không quen sống trong căn nhà rộng như thế này, chỉ có mình tôi.”
Anh nhếch môi cười nhạt.
“Căn nhà này trước giờ vốn không dành cho hai người. Em chỉ là khách tạm trú.”
Câu nói của anh lạnh lẽo như dao.
Trái tim cô nhói lên, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
“Tôi hiểu.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ ném lại một câu:
“Ngày mai có tiệc ở công ty. Là vợ tôi, em cần xuất hiện.”
“Tiệc?” – Cô ngạc nhiên.
“Tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập Trác Thị.” – Anh quay lưng. “Tôi sẽ cho người chuẩn bị trang phục cho em. Nhớ đừng làm tôi mất mặt.”
Khi anh bước lên cầu thang, Tịch Nhi vẫn đứng đó.
Trong đầu cô thoáng hiện lên một hình ảnh khác: một người phụ nữ mặc váy đỏ, nở nụ cười dịu dàng trong bức ảnh đặt trên bàn làm việc của anh – người mà cô từng thấy hôm đến ký hợp đồng.
Lúc ấy, cô hỏi thư ký anh rằng đó là ai.
Câu trả lời khiến tim cô như bị bóp nghẹt.
“Đó là Tiêu Uyển Nhi – hôn thê cũ của Trác tổng. Cô ấy mất trong một vụ tai nạn ba năm trước.”
Ba năm trước.
Cũng chính là năm cha cô bị bắt vì bê bối tài chính, năm Trác gia mất hết cổ phần trong dự án Thịnh Phát, và năm mẹ anh qua đời trong tai nạn xe hơi.
Mọi sợi dây đều nối về cùng một thời điểm.
Ba năm trước – chính là khởi đầu của mọi bi kịch.
Đêm ấy, cô không ngủ.
Gió thổi qua rèm cửa, tiếng mưa lách tách hòa cùng tiếng tích tắc đồng hồ, đều đặn đến đáng sợ.
Khoảng gần nửa đêm, cô nghe thấy tiếng động từ phòng làm việc ở tầng trên.
Ánh đèn còn sáng.
Cô do dự một lúc, rồi khẽ đẩy cửa bước vào.
Trác Hàn Thâm ngồi bên bàn, trước mặt là laptop mở sẵn hợp đồng.
Anh đang xem ảnh – một bức ảnh cũ.
Trong ảnh là anh, và cô gái tên Tiêu Uyển Nhi – cùng cười giữa cánh đồng hoa hướng dương, ánh nắng rực rỡ phủ lên hai gương mặt hạnh phúc.
Tịch Nhi đứng lặng. Cô không dám lên tiếng, chỉ nhìn tấm ảnh ấy, tim đau nhói như có hàng ngàn mũi kim châm.
Anh phát hiện ra cô.
“Đứng đó làm gì?” – Giọng anh trầm, đầy cảnh giác.
“Tôi… nghe thấy tiếng động, nên lên xem.”
“Quan tâm đến tôi?” – Anh cười khẩy. “Đừng giả vờ. Cái loại người như em, biết quan tâm là gì sao?”
Cô cắn môi. “Anh vẫn chưa tin rằng tôi không liên quan đến chuyện năm đó sao?”
Ánh mắt anh bừng lên như có lửa.
“Tin à?” – Anh đứng bật dậy, giọng gằn xuống từng chữ. “Em có biết mẹ tôi đã chết thế nào không? Xe nổ tung, cả người không còn nhận ra được! Mà ai là người báo cảnh sát đầu tiên? Là cha em!”
“Anh nói vậy là có ý gì?” – Cô run rẩy.
“Ông ta cố tình lộ hành trình xe của mẹ tôi cho đối thủ cạnh tranh!” – Anh bước đến, túm chặt lấy cằm cô. “Chỉ cần thế là đủ khiến tôi không bao giờ tha thứ!”
“Không phải như vậy! Cha tôi…”
“Tôi không muốn nghe!” – Anh quát, mắt đỏ ngầu. “Câm miệng!”
Cô khẽ run. Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cố kìm nước mắt.
“Anh hận tôi bao nhiêu cũng được, nhưng xin anh… đừng lôi cha tôi ra để nguyền rủa.”
Trác Hàn Thâm nhìn cô, một tia chao đảo thoáng qua trong mắt anh, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng lạnh lùng. Anh buông cô ra, giọng mệt mỏi:
“Ra ngoài đi. Đừng bao giờ nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi nữa.”
Cô đứng yên vài giây, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, chỉ còn lại anh với bóng tối và tiếng mưa.
Anh ngồi phịch xuống ghế, đưa tay day trán.
Trong đầu anh, những ký ức lẫn lộn hiện về: hình ảnh Uyển Nhi cười tươi trong buổi sáng nắng vàng, giọng cô ấy nói nhỏ:
“Hàn Thâm, nếu một ngày em không còn bên anh, anh sẽ vẫn hạnh phúc chứ?”
Anh đã hứa.
Nhưng ba năm rồi, anh chưa từng có lại một giấc ngủ yên.
Và từ khi Lâm Tịch Nhi bước vào cuộc đời anh, mọi vết thương tưởng đã lành lại bắt đầu rỉ máu.
Trời gần sáng.
Cơn mưa đã ngớt, chỉ còn sương đọng trên lá.
Tịch Nhi ra ban công, hít một hơi sâu. Bầu trời trước mắt xám mờ, mặt đất còn ướt, phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt.
Cô khẽ đặt tay lên bụng, thì thầm:
“Cha à, con đã làm đúng như lời hứa rồi. Cha phải mau khỏe lại, đừng lo cho con nữa…”
Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào sương mưa.
Đằng sau, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Em khóc à?”
Cô giật mình quay lại.
Anh đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt không rõ là lạnh hay mềm.
Cô lắc đầu. “Không… chỉ là sương vào mắt.”
Anh im lặng vài giây rồi tiến đến gần. Hơi thở anh lẫn trong hơi sương, ấm và phảng phất hương rượu.
“Ngày mai, khi xuất hiện trước mọi người, em phải mỉm cười. Lâm Tịch Nhi, em là vợ tôi, phải khiến cả thế giới tin rằng em được tôi yêu.”
Cô khẽ cười buồn. “Anh đang dạy tôi cách diễn à?”
“Gọi là hợp tác thì đúng hơn.” – Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của cô.
“Ba năm. Tôi sẽ cho em danh nghĩa, em cho tôi vỏ bọc. Chúng ta không nợ nần gì nhau.”
Cô nhìn sâu vào mắt anh.
“Vậy sau ba năm, tôi có thể rời đi chứ?”
Anh khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ. “Nếu em còn muốn.”
Khi anh quay đi, cô vẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời bắt đầu hửng sáng.
Trong lòng, một cảm giác lạ trỗi dậy – vừa sợ hãi, vừa mong manh.
Có lẽ, từ giây phút ấy, cô đã không còn rõ đâu là hận, đâu là thương.
Và trong đêm mưa hôm đó, cô dâu mang tên Lâm Tịch Nhi đã thật sự bước vào cuộc đời của người đàn ông không có trái tim.
Một bước chân lầm lỡ, đổi lấy những năm tháng sau này – nước mắt, đau đớn, và tình yêu không tên.