Sáng hôm sau, Thượng Hải vẫn chìm trong làn sương mỏng của mùa thu. Biệt thự Trác gia vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng đáng sợ, như thể chính bầu không khí cũng bị đóng băng dưới cái nhìn của Trác Hàn Thâm. Lâm Tịch Nhi thức dậy, lòng nặng trĩu, cảm giác như có vô số mũi kim vô hình cắm vào ngực.
Ba ngày đầu tiên bên anh, cô đã học cách kiềm nén nỗi sợ hãi và áp lực – nhưng hôm nay, áp lực dường như nhân lên gấp bội.
Khi cô bước xuống phòng khách, Trác Hàn Thâm đã xuất hiện từ trước. Anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài nhưng dường như không nhìn gì cả.
“Đi thôi.” – Anh nói lạnh lùng.
“Đi đâu?” – Cô khẽ hỏi.
“Công việc.” – Anh quay lại, ánh mắt sắc bén. “Em đi theo. Nhớ, ba năm này, em chỉ là vợ danh nghĩa.”
Cô khẽ gật, tim đập nhanh. Mỗi lời nói của anh như một nhát dao lạnh, nhưng cô biết rằng, nếu muốn tồn tại trong thế giới của anh, cô phải học cách chịu đựng mà không phản kháng.
Chiếc xe limousine lướt qua những con phố đông đúc của thành phố. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên đường và nhịp tim cô rộn rã trong lồng ngực. Cô lén nhìn anh: khuôn mặt lạnh lùng, đường nét hoàn hảo, nhưng ánh mắt dường như đang che giấu một biển sâu không ai chạm tới.
Cô tự hỏi: Liệu có vết thương nào trong lòng anh mà ngay cả cô cũng không được nhìn thấy?
Đến văn phòng Trác Thị, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Một dự án lớn đang gặp khó khăn, đối tác cũ dọa rút vốn, và một vài nhân viên nội bộ thì thầm về những vụ bê bối cũ của công ty.
Trác Hàn Thâm bước vào phòng họp, từng bước đi tự tin, nhưng đôi mắt lạnh như băng. Anh nhìn Tịch Nhi, giọng trầm:
“Em đứng bên tôi. Chỉ quan sát, không nói gì.”
Cô gật đầu, đứng thẳng, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng. Trong lòng, cô biết rằng ba năm hôn nhân hợp đồng này sẽ không chỉ là đấu trí, mà còn là một cuộc chiến tinh thần khắc nghiệt.
Cuộc họp căng thẳng, Trác Hàn Thâm giải quyết từng vấn đề một cách tàn nhẫn, quyết đoán. Tịch Nhi đứng bên, vừa sợ, vừa khâm phục. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt anh đều như mũi tên nhắm thẳng vào điểm yếu, khiến cô vừa nể phục, vừa run sợ.
Một đối tác lớn lên tiếng:
“Trác tổng, cô phu nhân này… trông có vẻ yếu đuối, liệu có phù hợp không?”
Anh liếc cô, giọng sắc lạnh:
“Vai trò của cô ấy là đứng bên tôi, không phải để can thiệp vào công việc.”
Cô mím môi, tim nhói. Sự lạnh lùng của anh khiến cô cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đóng băng, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, chỉ cần đứng cạnh anh, cô sẽ được bảo vệ và an toàn, dù cách thể hiện của anh tàn nhẫn đến mức không ai hiểu.
Buổi chiều, khi mọi người ra về, một cuộc điện thoại từ đối tác cũ gọi đến anh. Trong cuộc điện thoại, Trác Hàn Thâm nghe thấy những lời dọa nạt liên quan đến quá khứ của công ty, nhắc lại vụ bê bối ba năm trước.
Tịch Nhi đứng sau lưng anh, cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa. Anh nghiến răng, giọng trầm đến mức rung động từng sợi lông trên da cô:
“Đừng bao giờ nhắc lại quá khứ. Ai bước qua ranh giới này, tôi sẽ không tha thứ.”
Cô khẽ nuốt nước bọt, nhận ra rằng mỗi hành động, mỗi lời nói của cô trong ba năm này sẽ bị cân đo bằng ánh mắt lạnh lùng của anh.
Trở về biệt thự, Trác Hàn Thâm bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại. Tịch Nhi đứng ngoài, tim nặng trĩu. Cô biết rằng, hôm nay, cô đã nhìn thấy một phần sâu nhất trong con người anh – sự tàn nhẫn, nhưng cũng là vết thương không ai biết.
Anh quay sang cô, giọng trầm:
“Ba năm này, em sẽ học cách sống trong thế giới của tôi. Ai cũng có giá trị riêng, và em cũng vậy. Nhưng đừng bao giờ quên: tôi tàn nhẫn, và tôi không bao giờ tha thứ cho những ai bước qua ranh giới.”
Cô đứng im, nghe tim mình đập rộn rã, vừa sợ vừa tò mò. Anh là tổng tài, lạnh lùng và băng giá, nhưng cô biết rằng phía sau lớp băng đó, có những tổn thương mà chỉ cô có thể nhìn thấy, nếu đủ dũng cảm.
Đêm khuya, khi căn biệt thự chìm trong tĩnh lặng, Tịch Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố. Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên sương mù, trông đẹp nhưng cô cảm giác cô đơn vô hạn.
Cô nghĩ về ánh mắt Trác Hàn Thâm hôm nay, về sự lạnh lùng và tàn nhẫn, về những nỗi đau mà anh che giấu. Cô tự nhủ: Ba năm này, mình sẽ học cách tồn tại trong thế giới của anh, học cách chịu đựng và hiểu những vết thương không thể nhìn thấy.
Nhưng một phần cô cũng thầm mong rằng, dù lạnh lùng đến đâu, anh vẫn sẽ để cô thấy một chút ánh sáng trong băng giá – dù chỉ là thoáng chốc.