Buổi sáng sau tiệc kỷ niệm, ánh nắng yếu len qua rèm cửa phòng ngủ rộng lớn của biệt thự Trác gia. Lâm Tịch Nhi tỉnh dậy trong căn phòng vẫn còn mùi hương lạnh lùng của anh – nước hoa nam pha chút rượu nhẹ, một mùi cô đã quen mà vẫn thấy rùng mình.
Cô đứng lên, nhìn quanh phòng. Chiếc giường rộng đến mức một người nhỏ bé như cô có thể mất hút. Mọi thứ đều hoàn hảo, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Trác Hàn Thâm không có ở đó. Người giúp việc thông báo anh đã đi làm từ sớm, không ăn sáng cùng cô. Lâm Tịch Nhi hít một hơi sâu, cố gắng xua đi cảm giác cô độc. Ba ngày đã trôi qua kể từ lễ cưới, nhưng trái tim cô vẫn chưa thể quen với sự hiện diện vừa gần vừa xa của người đàn ông này.
Cô bước ra ban công, nhìn ra đường phố vắng lặng. Dưới ánh nắng sớm, thành phố trông sáng sủa, nhưng trong lòng cô, cảm giác bị giam cầm vẫn nặng trĩu. Cô tự hỏi: Ba năm này, mình sẽ sống ra sao giữa một người lạnh lùng đến mức tàn nhẫn như Trác Hàn Thâm?
Khi cô bước xuống phòng khách, Trác Hàn Thâm đã xuất hiện ở đó. Anh đứng thẳng, tay cầm điện thoại, ánh mắt dõi theo cô như đo từng bước chân.
“Đã sẵn sàng chưa?” – giọng anh trầm, lạnh lùng, không một chút biểu cảm.
Cô gật đầu, cố nở một nụ cười nhạt. “Rồi.”
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc như dao. “Nhớ lời tôi nói: em chỉ là người vợ danh nghĩa. Không được vượt quá vai trò, không được tỏ ra quá thân mật hay mềm yếu trước người ngoài.”
Cô lặng im, cảm giác tim mình như bị bóp chặt. Nhưng cô gật đầu, thầm nhủ: Mình sẽ phải học cách sống trong thế giới của anh.
Ngày hôm đó, Trác Hàn Thâm đưa cô đến văn phòng Trác Thị. Cô bước vào không gian rộng lớn, nơi những bức tường bằng kính phản chiếu ánh sáng, nơi tiếng nhạc nhẹ hòa cùng nhịp bàn phím đều đặn, tạo nên một thế giới vừa nguy nga vừa lạnh lùng.
Anh dẫn cô đến phòng họp, nơi một số đối tác quan trọng đang chờ. Cô đứng bên cạnh anh, vai thẳng, gương mặt bình tĩnh – nhưng trong lòng, từng nhịp tim vẫn đập loạn nhịp.
Một đối tác lớn lên tiếng:
“Trác tổng, đây là phu nhân của anh sao? Rất hân hạnh được gặp.”
Anh gật đầu, giọng lạnh:
“Đúng vậy. Lâm Tịch Nhi – phu nhân của tôi. Xin mời cô ấy cùng tham dự cuộc họp.”
Tịch Nhi cúi đầu, giọng nhỏ:
“Rất hân hạnh.”
Nhưng ánh mắt cô vẫn không rời anh. Cô thấy anh quan sát mọi chi tiết, từng cái nhíu mày, từng cử chỉ, và cả ánh nhìn lạnh lùng khi các đối tác dòm ngó cô. Cô hiểu rằng, trong mắt anh, cô không chỉ là vợ, mà còn là một phần của ván cờ quyền lực.
Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Trác Hàn Thâm trình bày các dự án mới, các con số, các hợp đồng lớn. Tịch Nhi đứng bên cạnh, lắng nghe từng lời, từng biểu hiện, cảm giác vừa sợ vừa nể phục.
Một đối tác lẩm bẩm:
“Cô phu nhân này… trông yếu đuối, liệu có hiểu công việc không?”
Anh liếc nhìn cô, giọng trầm nhưng sắc bén:
“Hiểu hay không không quan trọng. Vai trò của cô ấy là đứng bên tôi, không phải để can thiệp vào công việc.”
Cô mím môi, nhịn nước mắt trào ra. Trong lòng, cô vừa căng thẳng, vừa cảm thấy nhói lòng. Anh tàn nhẫn, nhưng chính sự tàn nhẫn đó lại khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng mọi hành động, mọi lời nói đều có mục đích.
Sau cuộc họp, anh dẫn cô đi dạo quanh văn phòng. Cô cố gắng bước chậm, tránh vấp, nhưng một vài nhân viên vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò, bàn tán thầm thì.
Anh dừng lại, giọng trầm:
“Em biết tại sao tôi cần một người vợ danh nghĩa không?”
Cô lắc đầu, mắt nhìn thẳng vào anh.
“Vì hôn nhân này là giao dịch. Tôi cần người đứng cạnh, để thế giới nhìn vào và tin rằng tôi không cô đơn. Không hơn, không kém. Em đừng nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng hay dành tình cảm cho em.”
Cô khẽ gật đầu. “Tôi hiểu.”
Anh không đáp thêm. Anh quay đi, bước nhanh như thể muốn nhấn mạnh rằng, giữa họ, không có sự thân mật nào được phép tồn tại.
Chiều hôm đó, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một email được gửi tới anh – kèm theo hình ảnh cũ của Tiêu Uyển Nhi. Trong bức ảnh, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, bên cạnh Trác Hàn Thâm, ánh mắt đầy yêu thương.
Tịch Nhi đứng bên, nhìn thấy anh nheo mắt, môi mím chặt. Một lát, anh nghiến răng, rồi xé tờ giấy ra từng mảnh. Ánh mắt anh, lạnh lùng và tàn nhẫn, dường như cảnh báo cô: đừng nhúng tay vào quá khứ của tôi.
Cô cảm thấy tim mình như bị kìm chặt. Nhưng đồng thời, một luồng cảm giác kỳ lạ trỗi dậy – sự tò mò, sợ hãi và một chút rung động không rõ ràng.
Anh quay sang cô, giọng trầm như sấm:
“Em nhìn gì?”
“Không… tôi chỉ…” – Cô ngập ngừng, giọng run.
Anh hất tay cô ra, giọng sắc:
“Đừng bao giờ can thiệp vào thế giới của tôi. Ba năm này, em chỉ cần đứng đó, đúng vai trò. Không hơn, không kém.”
Cô nuốt nước bọt, lòng nhói. Cảm giác vừa căng thẳng, vừa rối loạn. Cô biết rằng, ba năm này, mình sẽ phải học cách đối mặt với tàn nhẫn của anh, nhưng cũng chính lúc đó, cô sẽ nhìn thấy những khe hở nhỏ nhất trong trái tim băng giá của anh.
Buổi tối, trong căn phòng rộng lớn của biệt thự, Trác Hàn Thâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn màn hình máy tính. Tịch Nhi đứng sau lưng anh, lặng lẽ, không dám bước tới gần.
Anh khẽ nói:
“Ba năm. Em sẽ học cách sống trong thế giới của tôi. Ai cũng có giá trị riêng, và em cũng vậy. Nhưng đừng bao giờ quên: tôi tàn nhẫn, và tôi không bao giờ tha thứ cho những ai bước qua ranh giới.”
Cô đứng im, nghe tim mình đập rộn rã, vừa sợ, vừa tò mò. Anh là tổng tài, là người lạnh lùng và băng giá, nhưng cô biết rằng phía sau lớp băng đó, có những tổn thương mà chỉ cô có thể nhìn thấy, nếu đủ dũng cảm.
Đêm khuya, khi Trác Hàn Thâm rời phòng, Tịch Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra đường phố Thượng Hải. Cô nghĩ về ngày hôm nay, về ánh mắt anh, về sự tàn nhẫn vừa khiến cô sợ vừa khiến cô mê muội.
Cô nhắm mắt, tự nhủ: Ba năm. Mình phải học cách sống trong thế giới của anh. Và nếu có thể… mình sẽ tìm thấy cách để bước qua lớp băng giá đó.