trái tim giao ước

Chương 1: Luật Sắt Vàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tập đoàn Truyền thông Vortex nằm sừng sững giữa khu tài chính trung tâm, một khối kiến trúc bằng thép và kính phản chiếu ánh mặt trời chói chang như một biểu tượng của quyền lực lạnh lẽo. Đối với những người làm việc bên trong, Vortex không chỉ là một công ty; nó là một đấu trường mà ở đó, hiệu suất được tôn thờ và cảm xúc bị coi là vật cản không cần thiết.

Và nơi đỉnh cao của triết lý đó chính là Phòng Chiến lược Marketing, dưới sự điều hành của Mỹ Anh.

1. Màn Khởi Đầu Khắc Nghiệt

Đúng bảy giờ sáng, Mỹ Anh bước ra khỏi thang máy riêng của ban lãnh đạo. Dáng vẻ cô như được đúc bằng khuôn: bộ suit màu xám than cắt may hoàn hảo, mái tóc bob đen nhánh gọn gàng đến từng sợi, và đôi mắt luôn ánh lên vẻ sắc lạnh, tập trung. Mỹ Anh 29 tuổi, là Giám đốc Chiến lược trẻ nhất trong lịch sử Vortex, và cô đã trả giá cho vị trí đó bằng cách dựng lên một bức tường thành kiên cố quanh trái tim mình.

“Tình yêu và tình cảm là sản phẩm phụ lỗi thời trong môi trường này,” cô thường tự nhủ. Trong phòng làm việc của Mỹ Anh, không có bất kỳ vật dụng cá nhân nào ngoài một chậu cây xương rồng nhỏ, biểu tượng hoàn hảo cho sự cô độc nhưng kiên cường của cô.

Hôm nay là ngày khởi động chính thức cho Project A – dự án tung ra nền tảng truyền thông thế hệ mới. Mục tiêu là chiếm lĩnh 50% thị phần trong vòng sáu tháng. Sáu tháng. Đây là một áp lực khổng lồ, và Mỹ Anh đang cần một đội ngũ hoạt động không sai sót.

Vừa mở laptop, cô nhận được email khẩn cấp từ Tổng Giám đốc: thời gian ra mắt bị rút ngắn hai tuần. Một đối thủ cạnh tranh đã rục rịch, và Vortex cần phản ứng nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Mỹ Anh nhắm mắt lại. Áp lực gia đình cô đang gánh vác, khoản nợ vô hình từ quá khứ, tất cả dồn nén lại, biến cô thành một cỗ máy chỉ biết tới "thành công" và "hiệu suất". Cô lập tức soạn thảo một thông báo nội bộ, cắt giảm 20% ngân sách cho các hoạt động phụ trợ và yêu cầu toàn bộ phòng ban họp khẩn cấp vào tám giờ.

“Làm việc 18 tiếng một ngày, liên tục trong hai tuần. Ai không chấp nhận được, có thể nộp đơn nghỉ việc ngay lập tức,” dòng chữ lạnh lùng hiện lên trên màn hình. Mỹ Anh không cần nhân viên, cô cần binh lính.

2. Thiên Đến và Sự Đối Lập

Khi Mỹ Anh đang ngồi đợi tại phòng họp với vẻ mặt không cảm xúc, cửa phòng bật mở.

Thiên bước vào.

Thiên 26 tuổi, nhưng đã sở hữu kinh nghiệm đáng nể trong lĩnh vực truyền thông số. Khác với những nhân viên Vortex khác, anh không mặc suit đen hay xám. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng tinh, tay áo xắn cao, toát lên vẻ ngoài thoải mái nhưng đầy tự tin. Ánh mắt anh không chứa đựng sự sợ hãi hay e dè, mà là sự tò mò và nhiệt huyết bùng cháy.

Thiên là một Trưởng nhóm Dự án mới, nhưng hồ sơ của anh đáng lẽ phải đưa anh lên vị trí Phó Giám đốc. Anh chấp nhận vị trí thấp hơn, có lẽ vì anh đang tìm kiếm một thứ gì đó ngoài danh vọng.

Buổi họp bắt đầu. Mỹ Anh trình bày các thay đổi: “Project A sẽ được đẩy nhanh. 20% ngân sách đã bị cắt, và mục tiêu duy nhất là tốc độ và lợi nhuận. Tôi không muốn nghe bất kỳ đề xuất nào liên quan đến ‘cảm xúc’ hay ‘giá trị cộng đồng’ – những thứ đó không mang lại tiền.”

Các nhân viên khác gật đầu, khuôn mặt tái nhợt vì lo sợ. Ai cũng biết, Mỹ Anh không bao giờ nói đùa.

Đến lượt Thiên trình bày kế hoạch ban đầu của mình, kế hoạch mà anh đã dành hàng tuần để xây dựng. Nó tập trung vào việc tạo ra một chuỗi sự kiện tương tác trực tuyến, sử dụng người có ảnh hưởng thật (non-celebrity) để xây dựng lòng tin, tạo dựng một cộng đồng người dùng trung thành trước khi tung sản phẩm đại trà.

Thiên đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào Mỹ Anh, không hề nao núng trước áp lực từ người đứng đầu.

“Thưa Giám đốc,” Thiên nói, giọng nói ấm áp nhưng mạnh mẽ, “với việc rút ngắn thời gian, việc cắt giảm ngân sách cho các hoạt động kết nối cộng đồng là một sai lầm chiến lược. Project A là một nền tảng xã hội. Nếu chúng ta chỉ tập trung vào bán hàng mà bỏ qua yếu tố con người, người dùng sẽ nhận ra sự giả tạo. Chúng ta có thể mất lòng tin mãi mãi.”

3. Cuộc Đối Đầu Chiến Lược

Mỹ Anh nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng hiếm hoi. “Trưởng nhóm Thiên, anh nói về lòng tin. Tôi nói về con số. Hãy nhìn vào dữ liệu.” Cô nhấn một nút, biểu đồ doanh thu và chi phí hiện ra trên màn hình lớn.

“Kế hoạch của anh sẽ đốt thêm 15% ngân sách marketing chỉ để đạt được ‘lòng tin’ mơ hồ. Trong khi đó, phương án của tôi, một chiến dịch quảng cáo đại chúng mạnh mẽ trong hai tuần, sẽ đảm bảo chúng ta đạt được 30% mục tiêu doanh số ngay trong tháng đầu tiên. Anh định chứng minh ‘lòng tin’ đó bằng con số nào?”

Thiên không bối rối. Anh lướt ngón tay trên máy tính bảng và đưa ra một biểu đồ khác. “Giám đốc, đây là dữ liệu về giá trị trọn đời của khách hàng (LTV) từ các dự án trước. Khách hàng đến từ chiến dịch cộng đồng có LTV cao hơn 40% so với khách hàng đại chúng. Chiến lược của tôi không phải là chi phí, đó là đầu tư vào sự bền vững. Anh muốn một tia chớp rồi tắt, hay một ngọn lửa cháy âm ỉ và lan rộng?”

“Tôi muốn một tia chớp đủ mạnh để thiêu cháy đối thủ và thu về lợi nhuận ngay lập tức,” Mỹ Anh đáp lời không chút khoan nhượng. “Anh có biết sự khác biệt giữa startup và tập đoàn lớn không, Thiên? Đó là chúng ta không có thời gian để ‘cháy âm ỉ’. Chúng ta cần thống trị. Nếu anh không thể tính toán được giá trị của sự nhân văn ra tiền mặt, thì sự nhân văn đó không có chỗ đứng trong dự án này.”

4. Quyết Định Của Giám Đốc và Thử Thách

Không khí trong phòng họp đóng băng. Các nhân viên khác cúi gằm mặt, sợ hãi trước sự va chạm trực diện này. Ai cũng nghĩ Thiên sẽ bị Mỹ Anh ‘xử lý’ ngay lập tức.

Mỹ Anh nhìn Thiên một lúc lâu, ánh mắt cô thăm dò. Cô thấy sự kiên định không lẫn vào đâu được, sự nhiệt huyết mà cô đã đánh mất từ lâu. Điều đó khiến cô khó chịu và cũng... hơi tò mò.

“Được rồi, Thiên,” Mỹ Anh lên tiếng, giọng cô hạ xuống nhưng vẫn đầy quyền lực. “Tôi giữ lại Project A, theo đúng ngân sách đã cắt giảm. Chiến dịch cộng đồng của anh bị loại bỏ. Tuy nhiên…”

Cô chỉ vào một góc màn hình, nơi có biểu đồ phân tích dữ liệu thị trường khô khan nhất, nặng về số liệu và dự báo rủi ro.

“Anh tin vào tính nhân văn. Tôi tin vào logic thép. Tôi giao cho anh nhiệm vụ: Phân tích 300 trang dữ liệu về đối thủ cạnh tranh, dự báo rủi ro thị trường trong sáu tháng tới và đưa ra giải pháp giảm thiểu rủi ro cho riêng Project A. Đây là phần việc cần sự lạnh lùng và lý trí tuyệt đối. Anh có hai ngày. Nếu anh hoàn thành xuất sắc, tôi sẽ xem xét lại khả năng anh làm việc dưới quyền tôi. Nếu không, anh sẽ bị điều chuyển sang bộ phận hỗ trợ dự án nhỏ lẻ.”

Đây là một thử thách kép: kiểm tra năng lực, và cũng là một hình phạt tinh tế, ép Thiên phải làm việc hoàn toàn trái ngược với sở trường và lý tưởng của anh.

Thiên hít một hơi sâu. Sự thất vọng về việc kế hoạch bị bác bỏ nhanh chóng chuyển thành quyết tâm. Anh hiểu, đây không chỉ là một dự án, đây là cuộc chiến về triết lý làm việc của họ.

“Tôi chấp nhận, thưa Giám đốc,” Thiên đáp lại, giọng điệu kiên quyết không hề thay đổi.

5. Hậu Quả và Lời Hứa Lặng Lẽ

Buổi họp kết thúc trong sự căng thẳng tột độ. Mỹ Anh rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào, để lại Thiên với đống tài liệu phân tích rủi ro dày cộp.

Các đồng nghiệp nhẹ nhàng tiếp cận Thiên, lắc đầu ái ngại.

“Anh Thiên, anh liều quá,” một Trưởng nhóm khác thì thầm. “Giám đốc Mỹ Anh… cô ấy là bức tường. Anh không nên đối đầu trực tiếp.”

Thiên mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ nhưng ẩn chứa sự thách thức. “Tôi không cố gắng đẩy ngã bức tường, tôi chỉ đang cố gắng tìm ra cánh cửa. Cô ấy có lý của cô ấy, nhưng tôi cũng có lý của tôi. Và tôi sẽ chứng minh, giá trị con người không phải là thứ để cắt giảm.”

Trở về văn phòng của mình, Mỹ Anh đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố. Cô không hề cảm thấy chiến thắng, chỉ thấy một chút mệt mỏi. Cô nhớ lại ánh mắt rực lửa của Thiên. Ánh mắt đó khiến cô nhớ lại chính mình của nhiều năm về trước, khi cô còn tin rằng công việc phải có ý nghĩa hơn là chỉ lợi nhuận.

Cô nhìn vào màn hình máy tính, nơi tập tin phân tích rủi ro đã được gửi đến Thiên. 4000 trang dữ liệu thô. Cô đã cố tình làm quá mọi thứ để loại bỏ anh ta. Anh ta quá nhiệt huyết, quá nguy hiểm. Anh ta sẽ làm xao nhãng quy tắc sắt đá mà cô đã phải mất nhiều năm để xây dựng.

Mỹ Anh thở dài. Cô biết rõ áp lực gia đình và những sai lầm trong quá khứ đã khiến cô phải trở nên tàn nhẫn như thế nào. Cô phải thành công, bằng mọi giá, nếu không mọi thứ sẽ sụp đổ.

Trong khi đó, ở một góc văn phòng khác, Thiên đã cắm tai nghe và bắt đầu đọc tài liệu. Màn hình máy tính của anh tràn ngập những biểu đồ và con số. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, anh không chỉ nhìn thấy dữ liệu. Anh nhìn thấy cơ hội để chứng minh cho Mỹ Anh – và cả chính mình – rằng một lãnh đạo tài năng không cần phải đánh đổi trái tim lấy quyền lực. Cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×