1. Sự Xuất Hiện Của ‘Mắt Đại Bàng’
Sáng thứ Tư, một không khí khác thường bao trùm Vortex. Không còn những lời xì xào về sự phản bội của Hải, mà là sự lo lắng về vị khách sắp đến.
Ngay tại sảnh chính, Giám đốc Mỹ Anh đích thân đón tiếp người được QCI phái đến: ông Phong.
Phong không giống như những nhà đầu tư tài chính điển hình. Anh ta trẻ, khoảng ba mươi lăm tuổi, mặc bộ vest xám than may đo hoàn hảo, và mang theo một chiếc cặp tài liệu mỏng, tối giản. Anh ta không khoa trương hay lạnh lùng; thay vào đó, anh ta toát ra một sự lịch thiệp sắc bén và sự tập trung gần như máy móc.
“Chào Giám đốc Mỹ Anh,” Phong nói, giọng anh ta trầm và rõ ràng. “Tôi là Phong, chuyên viên Phân tích Rủi ro Cao cấp từ QCI. Tôi ở đây để đảm bảo QCI và Vortex tuân thủ Bản Giao Ước 30%.”
“Chào mừng anh Phong đến với Vortex,” Mỹ Anh đáp lại, bắt tay anh ta một cách dứt khoát. “Tôi hy vọng Logic của anh sẽ giúp chúng tôi đạt mục tiêu.”
“Logic của tôi rất đơn giản,” Phong mỉm cười, nụ cười không chạm đến mắt. “Quy tắc số một: Tiền là máu. Quy tắc số hai: Máu không được lãng phí. Tôi sẽ giám sát mọi dòng chảy chi tiêu để đảm bảo không một giọt máu nào bị đổ vào những lỗ hổng ‘lý tưởng’ không mang lại lợi nhuận trực tiếp.”
Văn phòng bên cạnh phòng của Mỹ Anh, thường dùng làm phòng họp nhỏ, đã được dọn dẹp và trang bị lại thành văn phòng của Phong. Trong vòng vài giờ, Phong đã kết nối với hệ thống kế toán nội bộ, yêu cầu các báo cáo tài chính chi tiết nhất, và bắt đầu quy trình kiểm soát của mình.
2. Cuộc Chiến Logic Trong Chi Tiêu
Thiên là người bị Phong săm soi kỹ nhất. Chiến lược “Mô hình Lợi Nhuận Cộng Đồng” của Thiên yêu cầu một số vốn đầu tư ban đầu vào hệ thống máy chủ và nhân sự hỗ trợ cộng đồng.
Buổi họp đầu tiên của Phong với Thiên và Mỹ Anh diễn ra vào chiều cùng ngày.
“Anh Thiên,” Phong mở lời, chỉ vào báo cáo của Project A. “Tôi thấy anh yêu cầu 50.000 đô la cho việc ‘Mở rộng khả năng tương tác và bảo mật người dùng.’ Theo tôi, đây là chi phí không cần thiết. Project A đã có đủ bảo mật tiêu chuẩn. Việc chi tiêu này làm giảm lợi nhuận trước thuế tiềm năng của Vortex, đẩy chúng ta xa rời mục tiêu 30%.”
Thiên bình tĩnh giải thích: “Thưa ông Phong, sự bảo mật tăng cường này là điều khoản của ‘Liên Minh Đạo Đức’ với GPS. Nó không phải là chi phí, mà là sự đầu tư vào Lòng Tin Bền Vững.”
“Lòng tin không phải là một loại tiền tệ mà QCI công nhận,” Phong đáp trả ngay lập tức. “Chúng tôi chỉ quan tâm đến các chỉ số tài chính (KPIs). Tôi sẽ cắt khoản chi này. Chúng ta cần dồn toàn bộ ngân sách vào quảng cáo mục tiêu hoặc phát triển tính năng bán hàng trực tiếp.”
Mỹ Anh can thiệp, giọng cô sắc bén, bảo vệ Thiên: “Ông Phong, thỏa thuận GPS được ký kết sau tối hậu thư của QCI. Nó là một yếu tố ổn định thị trường, một tài sản vô hình. Logic của tôi là: Nếu chúng ta cắt đi Lý Tưởng, chúng ta sẽ trở lại điểm xuất phát của sự thất bại.”
Phong nhìn Mỹ Anh, vẻ mặt anh ta không hề thay đổi. “Giám đốc, logic của tôi là: Không có tiền mặt, không có công ty. Không có công ty, không có lý tưởng. Tôi sẽ phê duyệt 10.000 đô la cho bảo mật tối thiểu theo cam kết GPS. 40.000 đô la còn lại sẽ bị giữ lại. Nếu anh Thiên chứng minh được lợi nhuận trực tiếp từ 10.000 đô la này trong hai tuần, tôi sẽ xem xét tiếp.”
Mỹ Anh cảm thấy sự giận dữ dâng lên. Phong không chỉ cắt tiền, anh ta đang trực tiếp thách thức quyền ra quyết định của cô và Thiên.
3. Sự Căng Thẳng Giữa Ba Người
Sự hiện diện của Phong tạo ra một bức tường vô hình giữa Mỹ Anh và Thiên. Mọi giao tiếp của họ phải diễn ra dưới sự giám sát ngầm.
Văn Phòng: Khi Thiên đến văn phòng Mỹ Anh, họ chỉ thảo luận về số liệu và các báo cáo cần thiết. Mọi ánh mắt, mọi cử chỉ thân mật nhỏ bé đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng chuyên nghiệp.
Email Mã Hóa: Để giữ liên lạc cá nhân và chiến lược bí mật, Thiên bắt đầu sử dụng một hệ thống email mã hóa nội bộ. Họ gửi cho nhau những tin nhắn ẩn dưới dạng các báo cáo tài chính vô nghĩa:
Tiêu đề: Báo cáo rủi ro tài chính – Mục H.2. (Nội dung: Anh nhớ em. Áp lực của Phong đang khiến em mất ngủ.)
Tiêu đề: Đánh giá hiệu suất LTV – Mục 4.B. (Nội dung: Anh cũng vậy. Giữ vững, Em là người mạnh mẽ nhất anh từng biết. Tối nay anh sẽ gửi cho em ‘Bản Đề Xuất Chiến Lược Phụ.’)
Phong, dù là một chuyên gia tài chính, không giỏi công nghệ đến mức phát hiện ra mã hóa này, nhưng sự hiện diện của anh ta vẫn khiến họ ngột ngạt.
Một buổi chiều, Mỹ Anh đang ký một loạt tài liệu thì Phong bước vào.
“Giám đốc, tôi vừa thấy một khoản chi nhỏ 200 đô la cho ‘Dịch vụ văn thư cá nhân.’ Tôi cần biết đây là gì.”
“Đó là phí dịch vụ cho việc sắp xếp tài liệu cá nhân của tôi,” Mỹ Anh đáp.
“Không thể chấp nhận,” Phong nói. “Đây là chi phí không liên quan đến Project A. Logic của tôi là: Thời gian của cô đáng giá hơn 200 đô la. Nhưng tiền của QCI thì không. Cô phải tự làm hoặc dùng thư ký công ty.”
Mỹ Anh siết chặt bút. “Tôi hiểu sự khắt khe của anh. Nhưng tôi là Giám đốc điều hành. Tôi chịu trách nhiệm cuối cùng. Tôi sẽ chi trả khoản này bằng tiền cá nhân.”
Phong gật đầu. “Tốt. Logic đã được thiết lập lại.” Anh ta quay đi, nhưng sự kiểm soát chi tiết của anh ta khiến Mỹ Anh cảm thấy như đang bị nhốt trong một lồng Logic Thép còn cứng rắn hơn cả lớp vỏ cô tự tạo ra.
4. Thiên và Chiến Lược Bán Hàng Trực Tiếp
Với ngân sách bị cắt giảm, Thiên phải chứng minh Logic của mình bằng những con số nhỏ giọt. Anh quyết định tập trung vào việc tạo ra Mô hình Lợi Nhuận Cộng Đồng.
Anh và Team Lõi thiết kế Project A Premium – một gói dịch vụ nhỏ nhắm vào các doanh nghiệp nhỏ (SMBs) cần một công cụ phân tích dữ liệu đơn giản, an toàn và không bán thông tin của họ.
“Chúng ta không cần Horizon. Chúng ta cần những khách hàng tin vào đạo đức,” Thiên nói với Team Lõi. “Hãy tạo ra một công cụ đơn giản, giá cả phải chăng, và cam kết bằng danh dự của GPS.”
Chiến lược này bắt đầu mang lại những kết quả nhỏ nhưng tích cực. Trong tuần đầu tiên, Project A Premium có 50 đăng ký SMB mới. Mặc dù tổng doanh thu chỉ là 5.000 đô la, nhưng LTV trung bình của nhóm khách hàng này cao hơn 15% so với mục tiêu.
Thiên mang báo cáo này cho Phong.
“5.000 đô la. Khá tốt,” Phong nhận xét, không một lời khen ngợi. “Nhưng chúng ta cần 5 triệu đô la, không phải 5.000. Dù sao, anh đã chứng minh được ROI của 10.000 đô la chi cho bảo mật. Tôi sẽ phê duyệt thêm 20.000 đô la cho server. Nhưng Giám đốc Mỹ Anh, tôi nhận thấy anh và Trưởng nhóm Thiên có sự đồng thuận quá cao trong mọi quyết định. QCI yêu cầu sự đối lập mang tính xây dựng, không phải sự ủng hộ cá nhân.”
5. Bữa Tối Giữa Tâm Bão – Logic Hay Trái Tim?
Áp lực từ Phong đã đẩy Mỹ Anh và Thiên đến giới hạn. Họ cần nói chuyện riêng tư.
Mỹ Anh quyết định sắp xếp một “buổi họp kín” tại một nhà hàng cao cấp vào tối thứ Sáu, nơi Phong không thể tùy tiện tham gia.
“Tôi cần anh Phong thấy rằng chúng tôi đang thảo luận về những quyết định tài chính quan trọng,” Mỹ Anh thông báo cho Phong. “Tôi và Trưởng nhóm Thiên sẽ có một bữa tối làm việc kéo dài.”
Phong gật đầu: “Tôi sẽ yêu cầu một bản tóm tắt chi tiết các quyết định sau bữa tối, Giám đốc.”
Tại nhà hàng, bữa tối được đặt trong một phòng riêng tư. Nhưng không khí không hề lãng mạn. Nó chứa đầy sự căng thẳng chiến lược và cảm xúc dồn nén.
“Anh ta là một thảm họa Logic,” Mỹ Anh thì thầm, siết chặt ly rượu. “Phong không hiểu rằng Logic của sự liêm chính là Logic bền vững nhất. Anh ta chỉ thấy con số ngắn hạn.”
Thiên nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự cảm thông. “Anh ta là Logic thuần túy, Mỹ Anh. Anh ta là em của ngày xưa, chỉ là cứng rắn hơn, vì anh ta đại diện cho hàng tỷ đô la đầu tư.”
“Tôi không phải là Logic thuần túy,” Mỹ Anh phản đối. “Tôi chưa bao giờ là một kẻ máy móc như anh ta.”
“Vậy thì hãy chứng minh điều đó,” Thiên nói. “Em đã nói với GPS rằng em là người tử vì đạo. Liệu em có chấp nhận thất bại và mất Vortex, nếu điều đó chứng minh được Lý Tưởng của Project A là đúng?”
Mỹ Anh im lặng một lúc lâu. Cô nhìn Thiên, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố.
“Tôi không thể thất bại,” cô thừa nhận, giọng cô khàn đi. “Vortex không chỉ là công ty. Nó là niềm tự hào của cha tôi. Ông ấy đã hy sinh mọi thứ. Mất Vortex là mất danh dự của gia đình.”
Thiên nhận ra gánh nặng thực sự của cô. Nó không phải là tiền, mà là trách nhiệm và danh dự.
“Vậy chúng ta sẽ không thất bại,” Thiên tuyên bố. “Chúng ta sẽ đạt 30%. Nhưng chúng ta sẽ làm theo cách của chúng ta. Em hãy để anh đối phó với Logic của Phong. Anh sẽ dùng Dữ liệu để chống lại anh ta.”
Thiên đưa tay qua bàn, nắm lấy tay Mỹ Anh, cử chỉ không còn ngập ngừng như trước mà dứt khoát.
“Anh cần em tin anh hoàn toàn. Nếu cần, hãy chấp nhận bị Phong khiển trách công khai. Giữ vẻ ngoài Logic Thép, nhưng trong nội bộ, chúng ta là một.”
“Một Logic Trái Tim,” Mỹ Anh thì thầm, cô siết chặt tay anh.
Khi bữa tối kết thúc, Mỹ Anh viết một bản tóm tắt cực kỳ Logic và khô khan cho Phong về các quyết định tài chính được đưa ra (hoàn toàn là thông tin giả). Cô biết, cuộc chiến giữa họ không phải là về tiền, mà là về sự kiên trì của Lý Tưởng trước sự lạnh lùng của Logic thuần túy.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị rời đi, Phong xuất hiện ở cửa ra vào.
“Giám đốc Mỹ Anh. Trưởng nhóm Thiên,” Phong nói, vẻ mặt vẫn lịch sự. “Tôi tình cờ thấy hai người ở đây. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng bản tóm tắt của hai người phản ánh toàn bộ nội dung thảo luận. Rằng không có ‘thông tin vô hình’ nào bị bỏ sót.”
Ánh mắt Phong dừng lại trên hai người. Cả Mỹ Anh và Thiên đều biết Phong đang nghi ngờ mối quan hệ của họ. Sự giám sát giờ đây đã vượt ra ngoài tài chính, tiến thẳng vào cuộc sống cá nhân.
“Tất nhiên rồi, ông Phong,” Mỹ Anh đáp, Logic Thép lập tức trở lại. Cô buông tay Thiên ra, ánh mắt cô lạnh lùng và dứt khoát. “Logic của Vortex luôn minh bạch. Anh Phong nên kiểm tra bản tóm tắt đó thật kỹ. Nó rất Logic.”
Phong gật đầu, nhưng đôi mắt anh ta chứa đựng sự nghi ngờ. Mỹ Anh và Thiên phải rời khỏi nhà hàng với một cảm giác bị theo dõi ráo riết. Cuộc sống riêng tư của họ giờ đã bị đặt dưới kính hiển vi của QCI.