1. Cú Đánh Tàn Nhẫn Từ Kẻ Thù Cũ
Bảy ngày sau khi Mỹ Anh quyết định ngừng chiến dịch "Tia Chớp" và đặt niềm tin vào Team Lõi, thị trường đón nhận một cú sốc mới. Đối thủ C, dưới sự cố vấn của Quang (đối tác cũ của Thiên), đã tung ra một sản phẩm mới, "Horizon."
Horizon không chạy quảng cáo hào nhoáng. Nó sao chép mô hình thành công của Thiên: xây dựng cộng đồng. Nhưng Quang đã nâng cấp sự tàn nhẫn lên một mức độ mới.
Horizon mời gọi người dùng xây dựng các nhóm nhỏ, nhưng lại cài đặt một điều khoản sử dụng tinh vi: Mọi nội dung và dữ liệu được tạo ra trong các nhóm có thể được ẩn danh hóa và bán cho bên thứ ba để nghiên cứu thị trường.
Điều này nhắm thẳng vào nguyên tắc cốt lõi của Thiên: Không bao giờ bán rẻ người dùng.
Quang không chỉ muốn cạnh tranh với Project A; hắn muốn hủy hoại triết lý sống của Thiên, chứng minh rằng sự nhân văn chỉ là một công cụ có thể bị khai thác và làm biến chất.
Các bài báo nhanh chóng xuất hiện, so sánh Project A và Horizon. Mặc dù Project A có sự chân thật, nhưng Horizon lại đưa ra một lời hứa hấp dẫn hơn: “Hãy kiếm tiền từ câu chuyện của bạn.” Sức cám dỗ của lợi nhuận bắt đầu làm lu mờ sự liêm chính.
2. Cuộc Báo Cáo Đầy Rẫy Nọc Độc
Tại phòng họp tầng 25, không khí căng như dây đàn. Hải, Trưởng phòng Marketing, đứng đối diện Mỹ Anh, gương mặt hằn học.
“Giám đốc, tôi đã cảnh báo anh!” Hải gần như hét lên. “Kế hoạch của Trưởng nhóm Thiên đã thất bại ngay lập tức! Đối thủ đã sao chép và thêm thắt chiêu trò. Bây giờ, Team Lõi không còn là bộ đệm mà là một trách nhiệm! Chúng ta cần quay lại với chiến dịch Tia Chớp ngay lập tức để đạt mục tiêu 30%!”
Hải đưa ra bằng chứng: Tỷ lệ đăng ký mới của Project A đã giảm 15% trong 24 giờ kể từ khi Horizon ra mắt, còn Horizon thì tăng vọt.
Mỹ Anh khoanh tay, nhưng đôi mắt cô vẫn sắc lạnh và bình tĩnh. “Anh đang mắc sai lầm lớn, Hải. Anh chỉ nhìn vào con số đăng ký, không phải chất lượng.”
Cô quay sang Linh (từ Team Lõi), người đang ngồi im lặng ở cuối bàn. “Linh, báo cáo về tỷ lệ LTV của chúng ta và Horizon.”
Linh run rẩy đứng dậy, nhưng giọng cô rất rõ ràng: “Thưa Giám đốc, LTV (Giá trị trọn đời) của Project A vẫn ổn định, 3.5%. Còn Horizon, LTV của họ là 0.7% và đang giảm. Họ đang thu hút người dùng bằng lợi nhuận ảo, nhưng khi người dùng nhận ra họ đang bị khai thác, họ sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Đúng như dự đoán,” Mỹ Anh nói, ánh mắt cô hướng về Thiên, như một sự ngầm khẳng định.
Mỹ Anh nhìn thẳng vào Hải. “Project A không cần cạnh tranh bằng chiêu trò. Chúng ta cần kiên định với sự chân thật. Sự giảm sút 15% là do hiệu ứng tâm lý ban đầu, nó sẽ ổn định. Nếu chúng ta quay lại với ‘Tia Chớp’ ngay bây giờ, chúng ta sẽ tự phá hủy sự tín nhiệm vừa xây dựng lại, và QCI sẽ rút vốn. Anh có muốn chịu trách nhiệm cho việc đó không?”
Hải cứng họng. Anh ta không thể phản bác logic tài chính tàn nhẫn mà Mỹ Anh đưa ra, dù anh ta vẫn sôi sục vì giận dữ.
Mỹ Anh đã không chỉ bảo vệ Thiên, cô còn dùng chính Logic Thép của mình để triệt tiêu mọi mối đe dọa nội bộ nhắm vào anh.
3. Thiên và Sự Căm Ghét Của Quá Khứ
Sau cuộc họp, Thiên biết Mỹ Anh đã đặt cược rất nhiều vào anh. Anh cũng biết rằng, cú đánh này không phải là kinh doanh, mà là cá nhân.
Anh đi đến góc văn phòng, nơi Linh đang cố gắng trấn an Hùng. Cô Thanh bước đến gần Thiên, giọng bà đầy lo lắng.
“Trưởng nhóm Thiên, tôi biết anh và Quang. Tôi biết chuyện ở Compass. Horizon là một cái bẫy, nó nhắm vào chính vết thương cũ của anh.”
Thiên gật đầu. “Anh ta muốn tôi gục ngã bằng cách nghi ngờ chính mình. Anh ta muốn chứng minh rằng lý tưởng chỉ là sự ngây thơ.”
Anh ngồi xuống, cảm thấy một nỗi mệt mỏi sâu sắc. Việc phải đối diện với Quang một lần nữa giống như phải quay lại quá khứ đen tối mà anh đã cố gắng chôn vùi. Anh đã mất tất cả vì sự liêm chính, và giờ đây, anh phải bảo vệ điều đó một lần nữa.
4. Bữa Tối Không Phải Công Việc
Bảy giờ tối, văn phòng đã vắng lặng. Mỹ Anh đứng dậy, nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Thiên.
“Trưởng nhóm Thiên. Mặc dù anh đã đúng về LTV, nhưng chúng ta vẫn cần một kế hoạch phản công chi tiết để đối phó với Horizon. Tôi muốn gặp anh. Không phải ở đây.”
Thiên hiểu. Cô đang muốn thực hiện lời hứa tự chăm sóc bản thân và muốn anh đi cùng.
Họ gặp nhau tại một nhà hàng Tây Ban Nha nhỏ, có ánh đèn mờ ảo và nhạc Jazz nhẹ. Mỹ Anh không mặc suit, cô mặc một chiếc váy đen tối giản, nhưng thanh lịch. Lần đầu tiên, Thiên thấy cô không phải là Giám đốc Mỹ Anh. Cô là một người phụ nữ trẻ, có vẻ đẹp lạnh lùng nhưng ánh mắt chất chứa nỗi cô đơn.
“Đây không phải là một bữa tối công việc,” Mỹ Anh mở lời, giọng cô nhẹ hơn. “Đây là sự giảm thiểu rủi ro cá nhân, theo như lời anh đã khuyên tôi. Hôm nay, chúng ta chỉ nói chuyện phi logic thôi.”
Thiên mỉm cười. “Vậy thì tôi sẽ bắt đầu trước. Tôi đã chọn nhà hàng này vì họ dùng 80% nguyên liệu từ các trang trại nhỏ địa phương. Đó là sự bền vững. Giống như Team Lõi của tôi.”
Mỹ Anh bật cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thật. “Anh không bao giờ ngừng phân tích dữ liệu, ngay cả trong bữa ăn.”
“Đó là bản năng.”
“Vậy thì, bản năng của tôi là hỏi anh điều này,” Mỹ Anh nhìn sâu vào mắt anh. “Cha tôi từng nói: ‘Cảm xúc là thứ xa xỉ. Trong kinh doanh, mọi thứ đều là giao dịch.’ Tôi đã sống theo nó. Còn anh, điều gì đã dạy anh tin vào lý tưởng sau khi Quang phản bội anh?”
Thiên đặt chiếc nĩa xuống. “Bản năng của tôi là chia sẻ. Anh có biết, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim khi tôi còn rất nhỏ không?”
Mỹ Anh lặng im. Đây là lần đầu tiên cô nghe về gia đình anh.
“Bà là một giáo viên. Khi bà mất, các học sinh của bà, những đứa trẻ nghèo nhất trong khu phố, đã góp tiền mua một bó hoa cúc dại cho bà. Chỉ là hoa dại, nhưng đó là bó hoa đắt nhất, vì nó được mua bằng sự biết ơn chân thành. Lúc đó, tôi nhận ra: Giá trị thực sự không nằm ở số tiền lớn nhất, mà là ở cảm xúc chân thật nhất. Quang đã bán rẻ những bó hoa cúc dại đó. Tôi không thể tha thứ cho điều đó.”
Mỹ Anh gật đầu, cô hiểu. Cô hít sâu. “Tôi cũng đã có một ‘bó hoa cúc dại’ đã mất. Năm tôi 16 tuổi, tôi yêu một chàng trai. Anh ta là một người bạn học. Tôi đã kể cho anh ta mọi bí mật, mọi hy vọng về sự nghiệp. Anh ta đã dùng những thông tin đó để hãm hại sự nghiệp của tôi, chỉ để anh ta có được suất học bổng duy nhất. Anh ta đã chứng minh lời cha tôi là đúng: Lòng tin là sự ngây thơ, và ngây thơ sẽ bị trừng phạt.”
“Sau đó, tôi đã xây dựng Logic Thép,” cô tiếp tục, giọng cô run rẩy một chút. “Tôi không còn cho phép bất kỳ ai chạm vào cảm xúc của tôi. Tôi dùng logic để điều hành mọi thứ, vì logic không bao giờ phản bội.”
5. Lời Thề Dưới Ánh Nến
Thiên vươn tay qua bàn và nhẹ nhàng chạm vào tay cô. Đó là một cử chỉ không tính toán, một sự an ủi chân thành. Bàn tay anh ấm áp, khác hẳn bàn tay lạnh buốt của cô.
“Anh đang cứu tôi,” Mỹ Anh nói, giọng cô thì thầm. “Anh đang dạy tôi rằng, có thể tin tưởng vào sự nhân văn mà không bị phá hủy.”
“Tôi không dạy anh, Giám đốc,” Thiên nói, nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi chỉ cho anh thấy rằng, logic tốt nhất phải bao gồm cả cảm xúc. Anh muốn một LTV cao, bền vững? Đó là thứ chỉ có được bằng lòng trung thành và tình yêu thương. Đó là logic của trái tim.”
Mỹ Anh không rút tay lại. Cảm xúc giữa họ đã đạt đến đỉnh điểm của sự thấu hiểu.
“Quang sẽ không dừng lại,” Thiên nói, chuyển sang giọng điệu công việc. “Anh ta đã tấn công tôi bằng cách làm bẩn lý tưởng của tôi. Chúng ta phải đáp trả bằng cách chứng minh sự trong sạch của Project A.”
“Vậy thì,” Mỹ Anh nói, cô siết nhẹ tay anh như một lời thề. “Từ bây giờ, chúng ta là một đội. Dùng logic của anh để đối đầu với Quang trên mặt trận kinh doanh. Dùng logic của tôi để bảo vệ anh khỏi mọi âm mưu nội bộ và tài chính.”
“Bản Hợp Đồng của chúng ta đã thay đổi,” Thiên nói.
“Đúng vậy,” Mỹ Anh xác nhận. “Nó không còn là giao ước giữa Giám đốc và nhân viên. Nó là giao ước giữa… hai người có cùng vết thương.”
Họ kết thúc bữa tối, nhưng khoảng cách giữa hai người đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Tình cảm đã nảy mầm, không phải từ sự lãng mạn lờ mờ, mà từ sự tôn trọng đối với những nguyên tắc sống và sự thấu hiểu sâu sắc cho những vết thương của nhau.
Khi đưa Mỹ Anh về, Thiên nhìn cô dưới ánh đèn đường. Anh muốn ôm cô, nhưng sự tôn trọng dành cho cô Giám đốc vẫn còn đó. Anh chỉ nhẹ nhàng giữ tay cô.
“Ngủ ngon, Mỹ Anh.”
Cô ngạc nhiên vì cái tên được gọi thân mật, rồi mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ lần đầu tiên anh thấy.
“Ngủ ngon, Thiên.”