Mưa rơi dày đặc, những giọt nước như hàng nghìn mũi kim đâm lên mái kính ô tô. Phúc Tâm – cô gái vừa tốt nghiệp đại học, đang trên đường về nhà sau một buổi tối làm thêm căng thẳng – gật gù với chính mình trong gương chiếu hậu. Ngày mai, cô sẽ nộp hồ sơ xin việc vào một công ty quảng cáo lớn, nhưng tâm trí cô vẫn bồn chồn.
Tiếng còi xe vang lên dồn dập, pha lê trên kính mờ đi, và rồi… một chiếc xe tải vượt đèn đỏ. Phúc Tâm cố phanh, nhưng bánh xe trượt trên mặt đường ướt, và cô cảm nhận một cơn choáng váng khủng khiếp. Mọi thứ trở nên tối đen.
Khi cô mở mắt, không còn mưa, không còn kính chắn gió, không còn ô tô. Chỉ là một khoảng trống hư ảo, mờ mịt như sương. Tay cô run rẩy, cô chạm vào mặt mình – mọi thứ vẫn còn nguyên, nhưng… cơ thể này không phải của mình.
Phúc Tâm đứng dậy, nhìn quanh. Bốn bề là rừng núi và sương mờ, tiếng chim rừng vang vọng như gọi hồn. Cô thấy mình mặc một bộ trang phục lạ mắt: áo choàng xanh nhạt, thắt lưng da, chân mang giày mềm, tay cầm một chiếc túi nhỏ bằng vải thô. Nhìn xuống gương mặt mình, cô nhận ra đôi mắt sâu, mái tóc dài được buộc gọn – và cô nhận ra… mình đã xuyên không vào thân thể một người khác.
“Đây… là đâu?” Phúc Tâm thốt lên, giọng mình nghe lạ đến mức chính cô cũng giật mình.
Một tiếng động vang lên phía sau. Cô quay người, thấy một thiếu niên cao lớn, ánh mắt sắc bén như dao cạo, mặc áo choàng đen, đang đứng dưới bóng cây. Anh ta quan sát cô, lặng lẽ, như đang đoán định.
“Người mới à?” Anh ta hỏi, giọng trầm và lạnh. Phúc Tâm giật mình, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi không phải người ở đây. Tôi… không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Anh ta nhếch môi, cười nhạt. “Không biết chuyện gì ư… thì cẩn thận, thế giới này không dành cho những kẻ yếu.”
Phúc Tâm cảm thấy một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lẩm bẩm: “Mình… phải tìm cách sống sót trước đã…”
Cô bắt đầu đi theo con đường đất nhỏ, cố gắng nhớ lại mọi thứ về cơ thể mình hiện tại. Theo những manh mối mà cô tìm thấy trong túi, cô biết đây là cơ thể của một nữ đệ tử giang hồ – một người thuộc một môn phái nhỏ, vốn không có quyền lực hay địa vị cao. Nhưng cô cũng biết, dù xuất thân thấp, nữ chính này có một quá khứ quan trọng mà cô chưa kịp hiểu.
Bỗng, một tiếng hô thất thanh vang lên từ phía rừng: “Người lạ! Dừng lại!”
Phúc Tâm không kịp suy nghĩ, cô nhảy sang bên, trượt xuống con dốc nhỏ. Những chiếc lá trượt trên mặt đất ướt sũng, rễ cây cản bước chân cô. Tim cô đập thình thịch. Khi nhìn lên, cô thấy một nhóm thanh niên mặc đồ đen, gương mặt dữ tợn, đang tiến về phía cô.
Cô biết nếu bị bắt… cơ thể này sẽ không chịu nổi trận chiến. Bất giác, cô nhớ lại một trò chơi VR võ thuật mà mình từng chơi, cách né tránh và phản ứng nhanh. Không còn lựa chọn, cô bật dậy, nhảy sang một cành cây thấp, ném túi vải về phía kẻ tiến gần nhất – cú ném vừa khéo khiến hắn mất thăng bằng.
“Cái gì…?” Một gã thốt lên, còn nhóm kia dừng lại, hốt hoảng.
Phúc Tâm dùng cơ hội này chạy thật nhanh, bước chân đi như đang khiêu vũ giữa những thân cây. Cô chưa bao giờ cảm thấy tim đập mạnh đến vậy, vừa sợ hãi, vừa hưng phấn đến lạ kỳ.
Một làn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi cây cỏ và sương núi. Cô chạy đến một khe núi nhỏ, nơi một con suối nhỏ róc rách. Cúi xuống, Phúc Tâm hít thở sâu, tay run run, nhưng lòng quyết tâm không khuất phục: “Mình sẽ sống sót. Mình phải tìm hiểu thân phận này, và tìm đường quay về… nếu có thể.”
Và rồi, từ bóng rừng phía đối diện, một tiếng cười vang lên, vừa gần gũi vừa lạnh lùng:
“Người lạ, dường như cô có năng khiếu… đáng để tôi theo dõi.”
Phúc Tâm giật mình, ngoảnh lại… ánh mắt sắc lạnh của nam thanh niên hôm trước đang dõi theo cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết: đây sẽ là cuộc đời hoàn toàn khác, nơi mà mỗi bước đi đều có thể thay đổi vận mệnh.
Cô nuốt nước bọt, thầm nhủ: “Vậy thì… bắt đầu cuộc sống mới thôi.”