Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tán lá rừng, chiếu rọi xuống những giọt sương còn sót lại từ đêm mưa. Phúc Tâm – hay giờ đây, cơ thể mới gọi là Mạc Thúy Thanh – vẫn chưa hoàn toàn tin vào thực tại: cô thực sự đã xuyên không, sống trong một thân thể lạ, tại một thế giới hoàn toàn khác với hiện đại mà cô từng biết.
Cô ngồi bên bờ suối, nhìn mình trong làn nước trong vắt. Mái tóc dài buông xuống, ánh sáng chiếu lên tạo thành một vầng hào quang lấp lánh. Dáng vẻ thanh mảnh nhưng nhanh nhẹn của nữ đệ tử khiến Phúc Tâm vừa sợ vừa háo hức. Nếu cô muốn sống sót trong giang hồ này, cô phải học cách sử dụng cơ thể mới.
“Vậy là… mình phải luyện võ…” cô thầm nghĩ, tay run run cầm thanh kiếm gỗ đặt cạnh người. Trái tim cô đập nhanh, nhưng lý trí bắt đầu có kế hoạch. Từ những kiến thức hiện đại và trí nhớ của mình về các trò chơi VR, cô hiểu được cơ bản về chiến đấu, phản xạ và di chuyển.
Phúc Tâm đứng dậy, bắt đầu tập các động tác cơ bản: bước chân nhẹ, tay cầm kiếm, né tránh, tấn công tưởng tượng. Những cú đánh đầu tiên vụng về, nhưng dần dần cơ thể cô thích nghi, cơ bắp căng ra, tay chân bắt nhịp với chuyển động. Cô bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó quen thuộc nhưng mạnh mẽ – niềm vui khi làm chủ cơ thể mình.
Bỗng nhiên, một tiếng cười vang lạnh từ phía sau:
“Người lạ dậy sớm thật.”
Phúc Tâm giật mình, quay người. Giữa ánh nắng, nam thanh niên hôm qua đứng đó, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười khẽ nhếch.
“Anh… anh là ai?” Phúc Tâm hỏi, cố gắng không run.
“Ta là Nguyên Hạo, môn chủ phái bên kia rừng. Còn cô, dường như… không thuộc về nơi này?” Anh ta nhướng mày, giọng vừa nghi ngờ vừa tò mò.
Phúc Tâm lúng túng: “Tôi… tôi chỉ đang… luyện võ thôi.” Cô thở gấp, tim đập mạnh. Trong cơ thể này, cô không thể lộ yếu, nếu không sẽ trở thành mục tiêu dễ dàng.
Nguyên Hạo bước tới, dáng điềm tĩnh nhưng mỗi bước dường như chạm vào lòng đất: “Luyện võ? Ở nơi giang hồ này, lời nói không đủ để bảo vệ mạng sống. Hành động mới quan trọng.”
Cô hít một hơi, quyết định thử: “Vậy… tôi sẽ cho anh thấy.”
Anh đứng yên quan sát. Phúc Tâm cầm thanh kiếm gỗ, di chuyển nhẹ, vừa nhảy vừa né, vừa tấn công tưởng tượng. Cô sử dụng kiến thức VR và phản xạ nhanh của mình, kết hợp với cơ thể mạnh mẽ của Mạc Thúy Thanh, tạo ra những cú đánh thanh thoát nhưng chuẩn xác.
Nguyên Hạo nheo mắt, trầm trồ: “Không tệ… cô có tiềm năng, nhưng thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế.”
Phúc Tâm mím môi: “Vậy… tôi sẽ học.”
Một khoảng im lặng kéo dài. Không khí trong rừng bỗng trở nên khác lạ, như đang dõi theo từng nhịp thở của hai người. Ánh nắng xuyên qua tán lá, soi rõ nét từng chuyển động.
“Cô… có biết nguy hiểm ở giang hồ không không?” Nguyên Hạo hỏi, giọng trầm và lạnh. “Một lần sơ hở thôi, có thể chết.”
Phúc Tâm gật đầu: “Tôi biết. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu muốn sống… tôi phải học.”
Ngày trôi qua, họ luyện tập bên bờ suối. Nguyên Hạo chỉ dẫn từng chi tiết nhỏ: cách cầm kiếm, cách di chuyển nhanh, cách né tránh đòn tấn công. Phúc Tâm tiếp thu nhanh hơn bất kỳ đệ tử nào mà anh từng gặp. Dần dần, anh không còn giữ khoảng cách lạnh lùng nữa, ánh mắt trở nên khó tả, pha chút ngạc nhiên và thú vị.
Nhưng mọi thứ không chỉ có luyện võ. Khi Phúc Tâm vô tình nhấc chân trượt trên đá ẩm, Nguyên Hạo vội vàng nắm tay cô kéo lại. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, cả hai đều giật mình. Phúc Tâm đỏ mặt, lúng túng rút tay về, trong khi Nguyên Hạo hắng giọng, như thể muốn quên đi cảm giác vừa rồi.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cô thầm nhủ: “Anh ta… có gì đó khác với những người khác. Nhưng tôi không được phân tâm. Giang hồ là sống còn, không phải nơi để rung động.”
Buổi chiều, khi luyện tập kết thúc, Nguyên Hạo nhìn Phúc Tâm: “Cô không tệ, nhưng cần học cách quan sát, đọc tình huống. Võ thuật chỉ là một phần, còn trí tuệ mới là thứ giúp cô sống sót lâu dài.”
Phúc Tâm nhún vai: “Tôi sẽ cố gắng.” Nhưng trong lòng, cô tự hỏi: Tại sao người này… khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường?
Nguyên Hạo không nói thêm gì, chỉ rút vào bóng rừng, để lại Phúc Tâm đứng lặng giữa khe suối, lòng vừa hưng phấn vừa lo sợ.
Những ngày tiếp theo, cô bắt đầu nhận ra một sự thật khác lạ: mặc dù cơ thể này thuộc một nữ đệ tử bình thường, cô lại có khả năng học nhanh hơn, thích nghi tốt hơn bất cứ ai. Điều đó khiến cô tự tin, nhưng đồng thời cũng thu hút ánh mắt chú ý từ các môn phái khác.
Một buổi chiều khác, khi cô luyện tập bên bờ suối, một nhóm thanh niên từ phái khác bất ngờ xuất hiện, nhìn cô với ánh mắt thù địch. Phúc Tâm giật mình, nhưng nhanh chóng đứng vững, tay cầm kiếm gỗ. Một thanh niên bước lên, mỉa mai: “Người lạ dám xuất hiện ở đây… nghĩ mình là ai?”
Trái tim cô đập mạnh, nhưng không còn sợ hãi như lần đầu. Cô nhớ lại từng cú né, từng bước di chuyển mà Nguyên Hạo đã chỉ dạy. Với một cú nhảy, một động tác xoay người, cô tránh được đòn tấn công đầu tiên, đồng thời dùng thanh kiếm gỗ đẩy ngược một đối thủ.
Nhóm thanh niên ngạc nhiên: “Cô… thật sự không bình thường!”
Một tiếng cười lạnh từ phía sau vang lên: “Hừm… không ngờ người này lại có kỹ năng như vậy.” Phúc Tâm quay lại, và ánh mắt cô chạm vào Nguyên Hạo, đang đứng trên một tảng đá, nhìn cô với biểu cảm khó đoán.
Hiểu lầm đầu tiên nảy sinh: Nguyên Hạo nhìn cô như vừa là đồng minh, vừa là đối thủ tiềm năng. Phúc Tâm cảm thấy bối rối, tim vẫn đập mạnh, và một câu hỏi vang lên trong đầu cô: “Liệu tôi có thể tin anh ta hoàn toàn?”
Ngày kết thúc, mặt trời lặn sau rặng núi, nhuộm đỏ cả bầu trời. Phúc Tâm ngồi bên suối, tay cầm thanh kiếm, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô biết rằng giang hồ không chỉ là nơi rèn luyện võ công, mà còn là nơi thử thách trí tuệ, lòng can đảm và… cảm xúc.
Cô thầm hứa: “Mình sẽ sống sót, mình sẽ tìm hiểu bí mật cơ thể này, và… mình sẽ không để bản thân yếu đuối.”
Nhưng sâu thẳm trong tim, một suy nghĩ khác len lỏi: Người lạnh lùng hôm nay… sẽ luôn xuất hiện trong tâm trí tôi, dù tôi không muốn.
Và giang hồ, với bao nguy hiểm, hiểu lầm, và cảm xúc mới, đã bắt đầu mở ra trước mắt Phúc Tâm – hay Mạc Thúy Thanh – một thế giới hoàn toàn khác.