trái tim giữa giang hồ

Chương 6: Thử thách trực tiếp và ánh mắt ngọt lịm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu lên mặt đất ẩm ướt còn đọng sương. Mạc Thúy Thanh đứng bên bờ suối, tay cầm kiếm gỗ, mắt chăm chú quan sát dòng nước lấp lánh. Cô đã luyện tập với Nguyên Hạo nhiều ngày qua, khả năng phản xạ, né tránh, và phân tích chiến thuật tiến bộ vượt bậc. Nhưng hôm nay, cô biết, thử thách giang hồ sẽ trực diện hơn bao giờ hết.

Nguyên Hạo đứng cạnh cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía rừng rậm phía trước: “Âm mưu hôm trước chỉ là phần nhỏ. Hôm nay, chúng ta phải đối mặt trực tiếp. Nếu sơ hở, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Cô hít một hơi dài, tay siết chặt chuôi kiếm: “Tôi sẵn sàng. Lần này, tôi không muốn chỉ dựa vào anh.”

Họ tiến vào rừng, bước chân nhẹ nhưng cẩn trọng. Bầu không khí trở nên căng thẳng, từng tiếng chim, từng cành cây rung nhẹ đều khiến cô phải để ý. Mỗi bước đi đều phải tập trung tối đa.

Đột nhiên, từ phía trước, một nhóm đệ tử vũ khí đầy đủ xuất hiện, đứng thành vòng tròn, ánh mắt thù địch. Một giọng đàn ông vang lên, lạnh lùng: “Người lạ, các cô dám xâm nhập vào lãnh địa chúng tôi? Hôm nay, cô sẽ phải trả giá.”

Mạc Thúy Thanh hít một hơi, nhìn Nguyên Hạo: “Anh… anh đứng bên tôi nhé?”

Nguyên Hạo nhướng mày, ánh mắt khẽ mềm: “Luôn luôn.”

Cả hai đồng thời bước ra, né tránh các đòn tấn công đầu tiên. Mỗi cú đánh, mỗi động tác của họ nhịp nhàng đến mức khiến cả nhóm đệ tử kinh ngạc. Khả năng phối hợp của họ giống như đã luyện tập với nhau nhiều năm, mặc dù mới gặp nhau vài ngày trước.

Trận chiến trở nên căng thẳng. Một cú tấn công bất ngờ khiến Mạc Thúy Thanh suýt trượt chân. Ngay lập tức, Nguyên Hạo lao tới, nắm tay cô kéo lại. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, ánh mắt họ chạm nhau, trái tim cô đập nhanh hơn.

Nguyên Hạo hắng giọng, cố giữ vẻ lạnh lùng: “Đừng để cảm xúc chi phối. Giang hồ không tha cho kẻ yếu.”

Cô thở hổn hển, tim vẫn đập nhanh: “Anh vừa muốn bảo vệ tôi, vừa muốn tôi tự lập… thật khó hiểu. Nhưng sao… sao tôi lại cảm thấy ấm áp đến vậy?”

Cả hai tiếp tục chiến đấu, Mạc Thúy Thanh kết hợp phản xạ nhanh với chiến thuật phân tích mà cô học từ Nguyên Hạo. Cô né tránh các đòn tấn công, tận dụng địa hình, và tạo cơ hội phản công. Một cú đá nhanh vào tảng đá khiến một đệ tử mất thăng bằng, và cô lao tới, dùng thanh kiếm gỗ đẩy hắn ra xa.

Nguyên Hạo không bỏ lỡ cơ hội, cú đấm của anh như lướt qua gió, hạ gục một kẻ khác. Họ phối hợp hoàn hảo, vừa tấn công vừa bảo vệ lẫn nhau.

Sau vài phút căng thẳng, nhóm đệ tử cuối cùng cũng rút lui, bỏ lại một khu rừng yên tĩnh. Mạc Thúy Thanh thở đều, tay vẫn cầm kiếm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Cô… tiến bộ rất nhanh. Nhưng giang hồ còn nhiều thử thách phía trước.”

Cô mỉm cười, trong lòng vừa tự hào vừa xấu hổ: “Anh… lại khen tôi… tim tôi đập nhanh quá.”

Sau trận chiến, họ ngồi bên bờ suối, ánh hoàng hôn chiếu qua tán lá, nhuộm đỏ khuôn mặt họ. Mạc Thúy Thanh cảm nhận được sự yên bình tạm thời, nhưng cô biết, giang hồ không bao giờ an toàn lâu.

Nguyên Hạo phá vỡ im lặng: “Hôm nay, cô đã chứng tỏ bản lĩnh. Nhưng giang hồ này… không chừa cơ hội cho những kẻ chủ quan. Phải luôn tỉnh táo.”

Cô nhíu mày: “Tôi… sẽ cố gắng. Nhưng nếu không có anh bên cạnh, tôi không biết mình có thể sống sót hay không.”

Ánh mắt Nguyên Hạo chạm vào cô, và lần này, anh không rút đi. Một khoảnh khắc lặng im, trái tim cả hai như cùng nhịp đập.

Cô thầm nghĩ: “Anh… sao lại làm tôi vừa tin tưởng vừa bối rối đến thế?”

Ngày hôm sau, họ tiếp tục theo dấu các âm mưu trong giang hồ. Mạc Thúy Thanh chứng tỏ khả năng phân tích chiến thuật tuyệt vời, chỉ ra các điểm yếu trong kế hoạch của các phái khác. Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt pha chút ngạc nhiên và thú vị: “Cô… nhanh nhẹn, thông minh hơn tôi tưởng. Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ là một đệ tử đáng gờm.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Cảm giác vừa tự hào vừa xấu hổ khiến cô không biết nên nói gì.

Một buổi chiều khác, khi luyện tập bên suối, Nguyên Hạo vô tình chạm vai cô khi cùng né một cú đá nguy hiểm. Khoảnh khắc đó kéo dài, ánh mắt họ chạm nhau. Cô cảm nhận một dòng điện lạ chạy qua cơ thể, tim đập nhanh hơn bình thường.

Nguyên Hạo hắng giọng, giọng lạnh lùng: “Đừng để cảm xúc làm phân tán tập trung.”

Nhưng cô thầm nghĩ: “Anh… sao lại khiến tôi vừa bối rối vừa ấm áp đến vậy?”

Đêm đến, bên ánh lửa nhỏ, cả hai ngồi lại, chia sẻ về những gì vừa trải qua. Mạc Thúy Thanh cảm nhận được một cảm giác yên bình hiếm hoi, nhưng trái tim cô vẫn loạn nhịp khi nhìn Nguyên Hạo.

Anh nhìn cô, giọng trầm: “Nếu chúng ta hợp tác, cô sẽ sống sót. Tin tôi, tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm.”

Cô gật đầu, lòng tin hình thành, nhưng vẫn bối rối: “Anh… đang chiếm một phần trái tim tôi mà tôi không muốn thừa nhận.”

Ngày hôm sau, họ lên đường đi tới vị trí tiếp theo trong âm mưu giang hồ. Mạc Thúy Thanh nhận ra rằng bản thân đã không còn yếu đuối; cô là một nữ đệ tử dũng cảm, thông minh, nhanh nhẹn, và có khả năng sống sót trong mọi tình huống khắc nghiệt.

Nhưng sâu thẳm trong tim, một cảm giác mới len lỏi: Người lạnh lùng này… không chỉ là đồng hành chiến đấu, mà còn đang chiếm lĩnh trái tim cô từng ngày từng giờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×