trái tim giữa giang hồ

Chương 5: Âm mưu lớn và bản lĩnh nữ chính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, rừng núi chìm trong sương mù, từng tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, chiếu xuống mặt đất ẩm ướt. Mạc Thúy Thanh – thân xác của Phúc Tâm – đứng bên bờ suối, tay cầm kiếm, mắt chăm chú quan sát dòng nước chảy. Cô đã luyện tập với Nguyên Hạo nhiều ngày qua, và từng bước tiến bộ rõ rệt. Nhưng cô biết, giang hồ này không chỉ thử sức mạnh mà còn thử cả sự tinh nhạy và bản lĩnh thực sự của một người.

Hôm nay, Nguyên Hạo dẫn cô tới một khu vực rừng sâu hơn, nơi được cho là nơi các môn phái bí mật tụ họp và trao đổi thông tin. Anh nói:

“Ở đây, không chỉ có những kẻ muốn hại chúng ta. Còn nhiều âm mưu khác, liên quan đến giang hồ rộng lớn hơn. Cô phải cẩn thận.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô biết, lần đầu tiên mình sẽ đối mặt với âm mưu lớn, và khả năng sinh tồn của cô sẽ bị thử thách tối đa.

Khi họ đi sâu vào rừng, bóng dáng của một nhóm người xuất hiện giữa những tán cây. Họ đứng xung quanh một bàn bản đồ cũ, bàn tay chỉ vào các vị trí khác nhau, ánh mắt lộ vẻ nghiêm trọng.

Một giọng đàn ông vang lên: “Nếu kế hoạch này thành công, phái nào cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ cần một sơ hở nhỏ, chúng ta sẽ chiếm được quyền lực.”

Mạc Thúy Thanh lặng người. Cô nhận ra, đây không còn là chuyện nhỏ trong môn phái nữa, mà là một âm mưu lớn, liên quan đến toàn bộ giang hồ. Cô hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh.

Nguyên Hạo thì thầm bên tai cô: “Chúng ta phải thu thập thông tin, nhưng không được lộ mặt. Giang hồ này… không tha cho những kẻ sơ hở.”

Cô gật đầu, thầm nhủ: “Lần này, mình phải thật tỉnh táo. Không thể dựa dẫm hoàn toàn vào anh.”

Họ ẩn nấp sau những tán cây, quan sát các hành động của nhóm người. Mỗi chi tiết, mỗi cử chỉ đều được cô ghi nhớ. Một kẻ bất cẩn đặt bản đồ xuống, Mạc Thúy Thanh nhanh nhẹn lẻn ra, lấy một chiếc bản đồ nhỏ, rồi lùi về chỗ ẩn nấp.

Nguyên Hạo nhíu mày, vẻ vừa lo vừa tán thưởng: “Cô… tinh mắt hơn tôi tưởng. Nhưng nhớ, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Cô đáp: “Tôi hiểu. Nhưng… hôm nay, tôi phải tự mình hành động.”

Sau khi rút lui, họ trở về khe suối, nơi ánh nắng chiều xuyên qua tán cây. Mạc Thúy Thanh trải bản đồ vừa lấy được trên đá, nghiên cứu kỹ lưỡng. Những vị trí đánh dấu, những ghi chú bí ẩn… tất cả đều hé lộ một âm mưu phức tạp, liên quan đến nhiều môn phái và quyền lực giang hồ.

Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Cô… không chỉ nhanh nhẹn mà còn biết phân tích. Nếu tiếp tục luyện tập như vậy, cô sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm trong giang hồ.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh lại khen tôi… sao mà vừa hưng phấn vừa ngại thế này?”

Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu luyện tập kết hợp giữa chiến đấu thực tế và phân tích chiến lược. Mỗi lần chiến đấu, Mạc Thúy Thanh đều cố gắng quan sát đối thủ, tận dụng địa hình và đưa ra các quyết định nhanh chóng. Khả năng phán đoán, né tránh, phản công… tất cả đều cải thiện vượt bậc.

Một buổi chiều, khi họ luyện tập bên bờ suối, Nguyên Hạo vô tình chạm tay cô khi cố giữ thăng bằng cho một cú né đòn nguy hiểm. Khoảnh khắc này kéo dài, ánh mắt họ chạm nhau. Mạc Thúy Thanh cảm nhận được một dòng điện lạ chạy qua cơ thể, tim đập nhanh hơn bình thường.

Nguyên Hạo rút tay, giọng lạnh trở lại: “Đừng để cảm xúc chi phối. Giang hồ không tha thứ cho kẻ yếu.”

Cô thở dài, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Anh vừa muốn bảo vệ tôi, vừa muốn tôi tự lập… thật khó hiểu. Nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác này.”

Một hôm, khi đang quan sát khu vực xung quanh, họ phát hiện một dấu hiệu khả nghi: một nhóm người đang bí mật chuẩn bị vũ khí và bẫy phục kích. Nguyên Hạo nhíu mày: “Âm mưu này lớn hơn chúng ta tưởng. Chuẩn bị sẵn sàng.”

Mạc Thúy Thanh cầm kiếm, mắt lấp lánh quyết tâm. Lần này, cô không chỉ dựa vào phản xạ hay sức mạnh, mà còn dùng trí tuệ và khả năng quan sát. Khi nhóm người tiến tới, cô nhanh chóng phối hợp với Nguyên Hạo: né tránh, phản công, đánh lạc hướng và thu thập thêm thông tin.

Sau trận đối đầu, cả hai lặng im bên bờ suối. Ánh hoàng hôn chiếu rọi qua tán lá, ánh sáng đỏ rực nhuộm lên khuôn mặt họ. Nguyên Hạo nhìn cô, giọng trầm: “Cô… đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng giang hồ này còn nhiều nguy hiểm phía trước.”

Cô cười nhẹ, thầm nhủ: “Đúng vậy… nhưng nếu có anh bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn.”

Đêm đến, bên ánh lửa, cả hai ngồi lại, chia sẻ về những gì vừa trải qua. Mạc Thúy Thanh cảm thấy một cảm giác ấm áp khó tả. Lòng tin dần hình thành, nhưng vẫn có chút bối rối trước ánh mắt sắc lạnh nhưng quan tâm của Nguyên Hạo.

Một lần nữa, hiểu lầm nhẹ xuất hiện: cô lo sợ rằng anh chỉ dùng cô để đạt mục đích chiến lược. Nhưng anh nhìn cô, ánh mắt chân thành: “Tin tôi, nếu chúng ta hợp tác, cô sẽ sống sót và mạnh mẽ hơn.”

Cô gật đầu, thầm nghĩ: “Anh… khiến tôi vừa tin tưởng vừa bối rối. Nhưng tôi biết, giang hồ này, chúng tôi phải dựa vào nhau để tồn tại.”

Ngày hôm sau, họ lên đường đi tới vị trí tiếp theo trong âm mưu, chuẩn bị đối phó với những thử thách khắc nghiệt hơn. Mạc Thúy Thanh nhận ra rằng bản thân đã không còn là cô gái yếu đuối, mà là một nữ đệ tử giang hồ dũng cảm, nhanh nhẹn và thông minh.

Nhưng sâu thẳm trong tim, một cảm giác mới len lỏi: Người lạnh lùng này… không chỉ là đồng hành trong chiến đấu, mà còn đang dần chiếm lĩnh trái tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×