Ngày hôm sau, không khí trong Hạ Thần Group dường như dịu hơn một chút, nhưng Lạc Tường vẫn cảm thấy tim mình nhói khi vừa nhìn thấy Hạ Vân Thần bước vào văn phòng. Ánh mắt anh vẫn sắc lạnh, nhưng dường như hôm nay, nó pha thêm một chút gì đó… quan tâm tinh tế.
Cô tự nhủ: “Hôm nay phải bình tĩnh. Không được để tim mình dao động nữa.”
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa mở laptop, một email khẩn cấp từ đối tác quốc tế gửi đến. Cô phải trình bày phương án ngay lập tức. Cảm giác áp lực trỗi dậy khiến tim cô đập nhanh, nhưng cô biết Hạ Vân Thần đang đứng gần, dõi theo từng hành động của mình.
“Cô Lạc Tường, đây là cơ hội để chứng minh năng lực,” anh nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt dừng lại trên cô lâu hơn bình thường.
Cô gật đầu, cố gắng tập trung, nhưng hình ảnh khoảnh khắc tầng thượng hôm trước cứ hiện lên trong tâm trí, khiến tim cô nhói lên mỗi khi nhìn anh.
Hiểu lầm nhỏ, giận hờn lớn
Trong lúc trình bày, một đồng nghiệp nam lớn tuổi vô tình nhận xét:
“CEO và cô gái hôm trước đứng ngoài sảnh, có vẻ đang trao đổi gì đó quan trọng.”
Câu nói ấy khiến Lạc Tường đỏ mặt, tim nhói lên. Cô tự nhủ: “Anh… lại để ý người khác sao? Tôi… chỉ là trợ lý bình thường sao?”
Khi Hạ Vân Thần nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh, cô bùng lên một cơn giận hờn:
“Anh… luôn để ý người khác, còn tôi thì sao? Anh coi tôi là gì hả?”
Anh nhíu mày, giọng đều nhưng nghiêm nghị:
“Cô đang tự suy diễn. Tôi đã nhiều lần nhắc, cảm xúc cá nhân không ảnh hưởng đến công việc.”
Cô đỏ mặt, quay đi, cảm giác vừa giận vừa xấu hổ: “Anh… sao lúc nào cũng khiến tôi tức điên nhưng tim lại loạn nhịp…”
Khoảnh khắc gần gũi bất ngờ
Buổi chiều, Hạ Vân Thần gọi cô lại phòng CEO. Anh đứng tựa vào bàn, ánh mắt dõi theo cô khi cô bước vào.
“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi muốn dạy cô cách kiểm soát cảm xúc trong môi trường áp lực cao,” anh nói, giọng trầm nhưng lấp ló một chút mềm mại mà cô khó nhận ra.
Cô ngạc nhiên: “Dạy tôi sao? Anh… thật sự quan tâm tôi à?”
Anh tiến lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Gió từ cửa sổ thổi nhẹ, mái tóc cô bay theo chiều gió, làm anh khẽ cau mày.
“Cô phải học cách tách biệt cảm xúc và công việc. Nếu không, cô sẽ tự làm mình mệt mỏi,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt dịu hơn.
Cô hơi run, giọng thều thào: “Anh… sao lúc nào cũng khiến tôi vừa giận vừa rung động như vậy?”
Anh không nói gì, chỉ bước lại gần, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở họ như hòa làm một. Cô cảm nhận được nhịp tim anh, cảm giác vừa căng thẳng vừa… ấm áp, khiến cô không thể rời mắt.
Một giây im lặng trôi qua, nhưng đối với Lạc Tường, đó là khoảnh khắc vừa gần gũi vừa căng thẳng, khiến cô vừa bực vừa rung động, tim đập mạnh đến mức cô tưởng chừng muốn nói ra điều gì đó.
Kết thúc ngày làm việc
Sau buổi chiều, Lạc Tường trở về bàn làm việc, tay vẫn run nhẹ vì khoảnh khắc gần gũi với Hạ Vân Thần. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ đã bước sang một giai đoạn mới: không còn chỉ là giận hờn hay hiểu lầm, mà là những rung động lẫn nhau, những khoảnh khắc gần gũi mà khó có thể gọi tên.
Trước khi rời công ty, Hạ Vân Thần nhìn cô lần cuối:
“Ngày mai, sẽ còn nhiều thử thách. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Cô gật đầu, tim vẫn đập mạnh, biết rằng mọi ngày trôi qua ở Hạ Thần Group sẽ là thử thách không chỉ về công việc, mà còn về trái tim, nơi giận hờn, hiểu lầm và những rung động khó gọi tên sẽ liên tục xuất hiện.
Về nhà, Lạc Tường nhắn tin cho bạn thân:
“Hôm nay… anh ấy… lại gần quá. Tim mình vừa sợ vừa thích, không biết làm sao.”
Tin nhắn trả lời:
“Đúng rồi! CEO kiểu này luôn khiến cậu vừa giận vừa rung động. Chuẩn bị tinh thần cho những ngày tiếp theo nhé!”
Cô mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn bối rối: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày với anh ta sẽ là một trận chiến cảm xúc… mà mình không thể thoát.”