Buổi sáng hôm đó, Lạc Tường bước vào công ty với tâm trạng bình thường, không ngờ rằng một sự kiện bất ngờ sẽ khiến mối quan hệ giữa cô và Hạ Vân Thần tiến thêm một bước lớn.
Một cuộc gọi khẩn từ đối tác quan trọng khiến Hạ Vân Thần phải ra ngoài gấp. Anh kéo Lạc Tường lại gần:
“Cô phải đảm bảo mọi thứ ổn định ở công ty trong lúc tôi đi. Nếu có vấn đề, gọi ngay cho tôi.”
Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng khó gọi tên.
Tình huống nguy hiểm bất ngờ
Chỉ vài giờ sau, khi Lạc Tường đi đến tầng hầm công ty để kiểm tra hồ sơ, một nhóm đối tác bất ngờ xuất hiện. Họ mang theo thái độ khó chịu và yêu cầu một số tài liệu quan trọng. Tình hình trở nên căng thẳng.
Cô cảm thấy tim đập nhanh, sợ hãi nhưng cố giữ bình tĩnh: “Phải xử lý thông minh, không được để hoảng loạn.”
Ngay lúc đó, điện thoại cô rung lên. Hạ Vân Thần gọi:
“Cô ở đâu? Giải quyết tình huống thế nào?”
Cô giọng run: “Anh… có một số người đến đòi tài liệu, họ rất khó chịu…”
Anh lập tức hạ lệnh: “Đừng cố gắng xử lý một mình. Tôi đến ngay.”
Chỉ vài phút sau, Hạ Vân Thần xuất hiện, bước đi tự tin và dứt khoát. Ánh mắt sắc lạnh, bàn tay khẽ chạm vào vai Lạc Tường để đảm bảo cô an toàn.
Sự quan tâm và gần gũi
Khi mọi việc được giải quyết, Hạ Vân Thần dẫn cô ra sân trước công ty. Cô vẫn còn run, ánh mắt lo lắng. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô vào gần mình:
“Cô không sao chứ?” giọng anh trầm ấm.
Cô thở hổn hển, mắt long lanh: “Tôi… tôi không sao… chỉ hơi sợ…”
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp:
“Lần sau, đừng một mình đối mặt những tình huống nguy hiểm như thế. Tôi muốn cô an toàn.”
Khoảnh khắc ấy, Lạc Tường cảm nhận được sự quan tâm chân thành và bảo vệ từ Hạ Vân Thần, tim cô nhói lên vì vừa bối rối vừa rung động.
Khoảnh khắc lãng mạn xen căng thẳng
Trên đường trở về văn phòng, Hạ Vân Thần bước sát bên cô, bàn tay vẫn giữ nhẹ tay cô. Cô đỏ mặt, vừa giận vừa hạnh phúc: “Anh ấy… luôn khiến tim mình nhói… vừa sợ vừa vui.”
Khi về đến bàn làm việc, anh nhìn cô, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng:
“Cô đã bình tĩnh lại chưa?”
Cô gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, một phần nhút nhát, một phần rung động: “Vâng… nhờ có anh.”
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự bảo vệ và dịu dàng, khiến Lạc Tường cảm nhận rõ ràng mối liên kết đặc biệt giữa họ vừa được củng cố – giận hờn, nguy hiểm và rung động hòa làm một, tạo ra một cảm xúc vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.
Kết thúc ngày
Về nhà, Lạc Tường nhắn tin cho bạn thân:
“Hôm nay… anh ấy đến kịp lúc cứu tôi. Tim mình vừa sợ vừa hạnh phúc, không biết làm sao.”
Tin nhắn trả lời:
“Chuẩn rồi! CEO kiểu này luôn xuất hiện đúng lúc, vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng. Chuẩn bị tinh thần cho những khoảnh khắc tiếp theo, cậu sẽ còn rung động nhiều hơn nữa!”