trái tim không lùi bước

Chương 14: Giận hờn được hóa giải


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Tường bước vào Hạ Thần Group với tâm trạng vừa căng thẳng vừa hồi hộp. Sau những hiểu lầm và khoảnh khắc gần gũi, cô biết rằng Hạ Vân Thần đang để ý cô nhiều hơn, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng khiến cô vừa muốn giận vừa muốn lại gần.

Khi vừa bước vào sảnh, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở anh. Hạ Vân Thần đứng tựa vào bàn, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng hơn mọi ngày, khiến tim cô nhói lên.

“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi muốn cô cùng tôi trực tiếp thảo luận dự án mới với đối tác,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.

Cô gật đầu, tim đập nhanh: “Vâng, thưa anh.”

Hiểu lầm được tháo gỡ

Trong buổi họp, một tình huống bất ngờ xảy ra: dữ liệu trình chiếu bị lỗi. Lạc Tường căng thẳng, nhưng Hạ Vân Thần nhanh chóng tiến lại, bình tĩnh hướng dẫn cô xử lý.

Khi tình huống được giải quyết, cô thở phào, nhưng vẫn đỏ mặt vì khoảng cách gần vừa xảy ra. Anh nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng tuyệt đối, mà pha chút dịu dàng:

“Cô không cần tự trách mình. Chỉ cần bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn.”

Cô ngạc nhiên, giọng nhỏ: “Anh… thật sự… quan tâm tôi sao?”

Anh trầm giọng, nhìn thẳng vào cô:

“Quan tâm. Tôi tin cô, nhưng cũng muốn cô trưởng thành hơn từng ngày. Cảm xúc cá nhân có thể khiến người ta mất tập trung, nhưng tôi biết cô sẽ làm được.”

Câu nói ấy như phá tan mọi nghi ngờ trong lòng cô. Lạc Tường cảm giác tim mình nhẹ nhõm, giận hờn ngày trước dường như tan biến: “Anh… thật sự quan tâm tôi, chứ không phải chỉ để ý người khác…”

Khoảnh khắc gần gũi và ngọt ngào

Buổi trưa, Hạ Vân Thần gọi cô ra văn phòng riêng để bàn chi tiết quan trọng. Khi cửa phòng đóng lại, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.

“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi muốn trực tiếp hướng dẫn cô cách xử lý tình huống khó,” anh nói, ánh mắt dịu hơn hẳn mọi ngày.

Cô hít sâu, giọng run: “Vâng… tôi sẵn sàng học hỏi.”

Trong lúc anh chỉ dẫn, bàn tay vô tình chạm vào tay cô. Khoảnh khắc ấy kéo dài vài giây, tim cô đập loạn nhịp. Cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt vừa bối rối vừa rung động.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, gần như muốn đọc được suy nghĩ trong lòng cô. Khoảng cách gần khiến cô cảm nhận rõ nhịp tim anh và mùi hương nhẹ từ nước hoa, làm tim cô nhói lên vì vừa ngượng vừa hạnh phúc.

Hòa giải giận hờn

Cuối buổi chiều, Hạ Vân Thần dẫn Lạc Tường ra khu cà phê trong công ty, nơi chỉ có vài nhân viên. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Cô đã bình tĩnh hơn chưa?”

Cô gật đầu, giọng nhỏ: “Vâng… tôi hiểu anh hơn rồi. Tôi cũng xin lỗi vì đã nóng giận trước đó.”

Anh nhíu mày, sau đó khẽ mỉm cười:

“Tôi cũng xin lỗi vì đã nghiêm khắc. Tôi chỉ muốn cô trưởng thành hơn… nhưng cũng không muốn làm cô tổn thương.”

Lạc Tường nhìn anh, tim nhói lên, lần đầu tiên cảm thấy cả giận hờn lẫn rung động đều được hóa giải trong ánh mắt anh.

Khoảnh khắc ấy kéo dài, cả hai đứng gần nhau, không cần lời nói, chỉ là sự im lặng đầy ấm áp và thấu hiểu. Lạc Tường cảm nhận được sự tin tưởng và quan tâm chân thành từ Hạ Vân Thần, khiến cô vừa hạnh phúc vừa xao xuyến.

Kết thúc ngày

Về nhà, Lạc Tường nhắn tin cho bạn thân:

“Hôm nay… mọi hiểu lầm đều được hóa giải. Anh ấy… thật sự quan tâm tôi. Tim mình vừa hạnh phúc vừa bối rối.”

Tin nhắn trả lời:

“Chuẩn rồi! CEO kiểu này luôn khiến cậu vừa rung động vừa muốn giận. Từ nay, mối quan hệ của cậu sẽ còn tiến triển mạnh mẽ hơn nữa!”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×