Sáng hôm sau, Lạc Tường đến công ty từ rất sớm. Cô mở laptop, kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ, chỉnh sửa phương án dự phòng, tính toán từng chi phí một cách tỉ mỉ. Cảm giác căng thẳng vẫn hiện hữu, nhưng cô biết đây là cơ hội để chứng minh năng lực của mình, và cô không muốn thất bại.
Khi cô bước vào văn phòng CEO, Hạ Vân Thần đã có mặt, đứng trước cửa sổ lớn, ánh mắt hướng ra ngoài thành phố. Thấy cô, anh không nói gì, chỉ gật nhẹ. Cô tự nhủ: “Anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi… nhưng mình sẽ làm được.”
Buổi họp bắt đầu. Lạc Tường thuyết trình trước một nhóm đối tác nước ngoài. Ban đầu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ; cô trình bày mạch lạc, logic, và tự tin. Thậm chí, vài lần đối tác gật đầu tán thưởng, khiến cô tự tin hơn.
Nhưng giữa chừng, một chi tiết nhỏ trong báo cáo bị sai số liệu, khiến một đối tác người nước ngoài nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ.
“Xin lỗi, để tôi kiểm tra lại,” Lạc Tường nói, hơi lúng túng nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng sửa lỗi ngay lập tức.
Hạ Vân Thần – đang ngồi quan sát từ đầu bàn – nhíu mày. Anh đứng lên, bước tới, giọng lạnh lùng:
“Cô Lạc Tường, báo cáo này cần chính xác tuyệt đối. Sai sót nhỏ cũng không được phép.”
Cô đỏ mặt, nhưng cố gắng kìm nén: “Vâng, tôi sẽ chỉnh sửa ngay.”
Một đối tác nam nhìn cô, rồi hỏi bằng giọng hơi nghi ngờ: “Cô mới là trợ lý CEO thôi à? Sao dường như… chưa quen việc?”
Cô mở miệng định giải thích, nhưng Hạ Vân Thần cắt ngang:
“Cô ấy chỉ mới làm việc ở đây, nhưng có khả năng nắm bắt nhanh. Cô cứ để cô ấy hoàn thành.”
Lạc Tường thở phào, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa xấu hổ len lỏi trong lòng. Nhưng khi cô vừa quay lại bàn làm việc, một email bất ngờ gửi tới:
“Nếu không muốn bị loại, hãy tập trung hơn. CEO không phải người dễ dàng tha thứ lỗi lầm.”
Cô giật mình, nhíu mày. Không biết ai gửi, nhưng lời nhắn khiến cô vừa căng thẳng vừa bối rối.
Và điều bất ngờ nhất xảy ra vào buổi chiều, khi cô gặp Hạ Vân Thần trong thang máy. Anh đứng đối diện, ánh mắt lạnh lùng, giọng đều đều:
“Cô đã chỉnh xong chưa?”
Cô khẽ gật, nhưng không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn bình thường.
Ngay lúc đó, điện thoại anh rung lên, anh nhấc lên nghe, giọng trầm: “Người đó… tôi biết rồi.”
Lạc Tường nghe lướt qua một vài từ khóa, nhưng không hiểu hết. Anh tắt máy, ánh mắt quay lại nhìn cô, vẻ nghiêm nghị:
“Cô cần biết rằng, ở công ty này, mỗi bước đi đều quan trọng. Sai lầm nhỏ sẽ khiến người khác lợi dụng sơ hở.”
Cô gật đầu, hơi căng thẳng, nhưng cảm giác trong lòng khó tả: Vừa sợ, vừa hứng thú, vừa muốn chứng minh bản thân trước anh ta.
Về nhà, Lạc Tường nhận ra một sự thật: Hạ Vân Thần không hề đơn giản, và bản thân cô cũng không còn là cô gái kiêu ngạo, nhàn nhã trước quyền lực nữa. Mỗi ngày trôi qua, mỗi thử thách mới khiến cô trưởng thành hơn, đồng thời… mối quan hệ giữa cô và CEO Hạ Vân Thần ngày càng phức tạp.
Có một điều cô không thể phủ nhận: ánh mắt lạnh lùng, quyền lực nhưng đầy sức hút của Hạ Vân Thần đã in sâu vào tâm trí cô. Và cô tự hỏi: “Liệu anh ta có để ý đến mình… hay chỉ coi mình là một trợ lý bình thường?”