trái tim không lùi bước

Chương 4: Giận hờn đầu tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lạc Tường bước vào công ty với tâm trạng vừa phấn khích, vừa lo lắng. Sau sự cố hôm trước, cô đã chuẩn bị kỹ càng, chỉnh sửa tất cả hồ sơ và lập ra các phương án dự phòng hoàn hảo hơn.

Khi cô đi qua sảnh lớn, ánh mắt bỗng dừng lại trên một cảnh tượng khiến tim cô hơi thắt lại: Hạ Vân Thần đang đứng gần quầy lễ tân, cùng một cô gái khác – nhân viên mới, xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch nhưng rõ ràng đang cười nói với anh rất thân mật.

Lạc Tường khẽ nhíu mày, cảm giác khó chịu tràn ngập. “Anh… đang nói chuyện với ai vậy?” cô thầm hỏi, tim bỗng nhiên nhói một nhịp.

Ngay khi cô tiến lại gần, Hạ Vân Thần quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô:

“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi có việc họp ngoài. Cô tự sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị cho buổi trình bày lúc 3 giờ chiều.”

Giọng anh đều đều, nhưng Lạc Tường nghe như ẩn ý một chút xa cách. Cô gật đầu, cố nén cảm giác ghen tị đang dâng trào trong lòng.

Cả buổi sáng, Lạc Tường chăm chú chuẩn bị hồ sơ. Nhưng hình ảnh Hạ Vân Thần cùng cô gái khác cứ hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô mất tập trung. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là đồng nghiệp thôi… không có gì đâu.”

Đến giờ trình bày, Lạc Tường bước vào phòng họp, nhưng khi vừa nhìn thấy Hạ Vân Thần, cô nhận ra ánh mắt anh không như thường lệ. Anh nhìn cô, nhưng vẻ mặt hơi cau có, lạnh lùng hơn bình thường.

“Cô Lạc Tường, tôi hy vọng lần này không có sai sót,” anh nói, giọng sắc, khiến cô cảm thấy vừa áp lực vừa khó hiểu.

Cô bắt đầu thuyết trình, nhưng mỗi lần nhìn anh, cảm giác vừa căng thẳng vừa bồn chồn lại trào lên. Một vài chi tiết nhỏ cô nhấn mạnh, nhưng ánh mắt anh không hề mềm mại hay khích lệ như trước.

Kết thúc buổi họp, một đồng nghiệp thì thầm:

“Cô ấy… nhìn có vẻ Hạ Vân Thần đang hơi giận, nhưng không hiểu lý do gì.”

Lạc Tường quay lại, ánh mắt nhìn anh – và cuối cùng, cô quyết định hỏi trực tiếp:

“Anh… hôm nay có vẻ… giận tôi?”

Hạ Vân Thần nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Không phải giận, nhưng cô cần biết rằng… đôi khi hành vi không khéo sẽ tạo ra hiểu lầm không đáng có.”

Lạc Tường đỏ mặt, hơi sượng. “Ý anh là… gì ạ?”

Anh không trả lời, chỉ quay đi, để lại cô đứng đó, vừa bối rối, vừa bực mình: “Sao anh cứ lạnh lùng như vậy… rõ ràng hôm qua còn nhìn mình khác cơ mà?”

Trong suốt buổi chiều, Lạc Tường cảm thấy một mối giận hờn lạ lùng, vừa muốn chứng minh bản thân vừa muốn biết lý do anh thay đổi thái độ.

Về nhà, cô nhắn tin cho bạn thân:

“Anh ta… hôm nay khó hiểu lắm. Mình không biết anh ta giận hay đang thử mình…”

Cô nhận được tin nhắn trả lời:

“Chắc chắn là hiểu lầm thôi! Anh ta chỉ là kiểu người lãnh đạm, nhưng quan sát kỹ thì lại để ý cô lắm đấy.”

Lạc Tường cười khẽ, nhưng trong lòng vẫn còn một chút băn khoăn. Cô biết rằng Hạ Vân Thần không hề đơn giản, và mỗi ngày trôi qua ở công ty này, cô sẽ không chỉ trưởng thành hơn mà còn phải đối mặt với những cảm xúc khó hiểu đang nảy sinh…

Và cô tự nhủ: “Có lẽ… mối quan hệ giữa mình và CEO Hạ Vân Thần sẽ bắt đầu bước vào một giai đoạn rắc rối đầy drama rồi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×