trái tim không lùi bước

Chương 9: Hiểu lầm chạm đỉnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, bầu không khí trong Hạ Thần Group vẫn còn ngột ngạt. Sau cơn giận dỗi hôm trước, Lạc Tường bước vào công ty với tâm trạng pha trộn giữa căng thẳng và bối rối. Cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và Hạ Vân Thần đã thay đổi, và bất cứ hành động nào cũng có thể dẫn đến tình huống khó xử.

Cô tự nhủ: “Hôm nay phải thật tập trung, không được để cảm xúc xen vào công việc. Nhưng… sao tim mình cứ lo lắng mãi vậy?”

Khi cô vừa bước vào phòng làm việc, Hạ Vân Thần đã đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng lấp ló một tia quan tâm mà cô không rõ ràng nhận ra. Anh nhíu mày:

“Cô Lạc Tường, hôm nay tôi muốn trực tiếp giám sát dự án mới. Cô sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu, cố gắng bình tĩnh: “Vâng, thưa anh.”

Dự án bất ngờ

Trong suốt buổi sáng, Lạc Tường thuyết trình chi tiết dự án mới. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ một tình huống bất ngờ: hệ thống trình chiếu gặp sự cố, khiến toàn bộ dữ liệu bị lỗi khi hiển thị trên màn hình lớn.

Cô bối rối, muốn chạy ra điều chỉnh, nhưng Hạ Vân Thần nhanh chóng tiến tới. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Anh cúi người, nhẹ nhàng nói:

“Để tôi giúp cô.”

Cô nhìn anh, tim đập mạnh, vừa giận vừa… xấu hổ. Anh đặt tay lên chuột, điều chỉnh hệ thống, ánh mắt không rời cô. Khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được mùi thơm nhẹ từ nước hoa của anh, khiến tim cô nhói lên.

Khi hệ thống hoạt động trở lại, cô vô thức thốt lên:

“Cảm ơn anh…”

Anh chỉ nhíu mày, giọng đều đều: “Chỉ là công việc.”

Nhưng trong ánh mắt anh, Lạc Tường nhìn thấy một tia quan tâm tinh tế, khiến cô vừa bối rối vừa cảm thấy gần gũi hơn.

Khoảnh khắc tình cảm

Buổi trưa, khi mọi người rời phòng họp, Hạ Vân Thần gọi cô lại:

“Đi cùng tôi một lát.”

Cô theo anh ra tầng thượng, nơi có view toàn thành phố. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen dài của cô bay theo chiều gió. Anh đứng gần, ánh mắt dõi theo từng bước chân cô.

“Cô đã bình tĩnh hơn hôm trước chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng hơi mềm hơn bình thường.

Cô đỏ mặt: “Tôi… cố gắng rồi.”

Anh tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài chục cm. Lạc Tường cảm nhận rõ nhịp tim mình đập dồn dập, hơi thở anh phả nhẹ trên mặt cô.

“Cô biết không, cảm xúc không ổn định sẽ khiến công việc rối loạn, nhưng… đôi khi cũng khiến tôi khó chịu,” anh nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa khó hiểu.

Cô khẽ run, giọng thều thào: “Anh… sao lúc nào cũng khiến tôi… lo lắng vậy?”

Anh im lặng, ánh mắt dõi theo cô, gần như muốn đọc được suy nghĩ trong lòng cô. Một khoảnh khắc im lặng, nhưng khoảng cách gần giữa họ khiến trái tim Lạc Tường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rồi bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cô suýt trượt chân. Hạ Vân Thần vội vàng đưa tay ra giữ, bàn tay anh đặt lên eo cô, kéo cô lại gần. Tim cô đập loạn nhịp.

“Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm, mắt nhìn thẳng vào cô.

Khoảnh khắc đó kéo dài hàng giây, chỉ còn hai người, gần nhau đến mức thở cùng nhịp, trái tim họ như đối chọi, vừa căng thẳng vừa khó gọi tên. Lạc Tường cảm giác sự giận dỗi, bối rối, rung động hòa trộn trong lòng, khiến cô vừa sợ vừa… không muốn rời đi.

Anh buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô, khiến cô đỏ mặt: “Anh ta… sao lúc nào cũng vừa nghiêm nghị vừa khiến tim mình nhói lên như vậy?”

Kết thúc ngày làm việc

Buổi chiều, Lạc Tường trở về bàn làm việc, tay vẫn run nhẹ vì khoảnh khắc trên tầng thượng. Cô biết rằng kể từ đây, mối quan hệ giữa cô và Hạ Vân Thần đã bước sang một giai đoạn mới: không chỉ giận hờn, hiểu lầm mà còn có những khoảnh khắc gần gũi, rung động, khiến trái tim cô vừa sợ vừa khao khát.

Trước khi rời công ty, Hạ Vân Thần nhìn cô lần cuối, giọng đều nhưng sắc bén:

“Ngày mai, cô sẽ còn phải đối mặt nhiều thử thách. Hãy chuẩn bị tinh thần.”

Cô gật đầu, tim vẫn đập mạnh, biết rằng mỗi ngày trôi qua ở Hạ Thần Group sẽ là một thử thách không chỉ về năng lực mà còn về cảm xúc, nơi mà giận hờn, hiểu lầm và những rung động khó gọi tên sẽ ngày càng dày đặc.

Về nhà, Lạc Tường nhắn tin cho bạn thân:

“Hôm nay… anh ấy… quá gần… Tim mình… không hiểu sao vừa sợ vừa thích.”

Tin nhắn trả lời:

“Ôi trời ơi, đúng kiểu CEO lạnh lùng mà quan tâm lén lút rồi! Chuẩn bị tinh thần cho những giận hờn – rung động tiếp theo nhé!”

Lạc Tường mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn bối rối: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày với anh ta sẽ là một trận chiến cảm xúc… mà mình không thể thoát.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×