trái tim không lùi bước

Chương 8: Cận kề nhưng căng thẳng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai của tuần làm việc, Lạc Tường thức dậy sớm hơn mọi ngày. Cô không biết tại sao tim mình cứ lo lắng lạ thường, nhưng một phần là vì hôm nay, Hạ Vân Thần sẽ trực tiếp tham gia buổi kiểm tra dự án mà cô đã chuẩn bị. Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực, nhưng đồng thời cũng là cơn thử thách cảm xúc mà cô chưa bao giờ gặp.

Cô mặc bộ vest trắng thanh lịch, tóc buộc gọn gàng, và tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Đây là công việc, không phải tình cảm. Không được để anh ta làm mình phân tâm.”

Khi bước vào công ty, cô nhìn thấy Hạ Vân Thần đã đứng ở sảnh, đúng giờ, ánh mắt sắc lạnh dõi theo cô. Chỉ một cái nhìn thôi, Lạc Tường cảm giác tim mình đập mạnh, nhưng cô cố nén cảm xúc, bước thẳng tới bàn làm việc.

“Cô đã chuẩn bị xong chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng đều đều.

“Vâng, thưa anh. Tôi đã kiểm tra toàn bộ hồ sơ và cập nhật thêm dữ liệu mới,” cô trả lời, giọng vừa tự tin vừa hơi run.

Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn sắc lạnh: “Tốt. Nhưng nhớ, hôm nay tôi sẽ chú ý từng chi tiết nhỏ. Sai sót dù là một phần trăm cũng không được phép.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa áp lực vừa… một chút hứng thú. Cô biết rằng Hạ Vân Thần – người đàn ông quyền lực, lạnh lùng – đang thực sự để mắt tới cô.

Buổi kiểm tra dự án

Buổi họp bắt đầu. Lạc Tường trình bày dự án trước toàn bộ ban lãnh đạo và một nhóm đối tác quan trọng. Cô cố gắng bình tĩnh, trình bày mạch lạc, nhưng đôi tay vẫn run nhẹ khi Hạ Vân Thần đôi lần nhíu mày.

Đúng lúc đó, một đồng nghiệp nam lớn tuổi ngồi đối diện đưa ra câu hỏi khó:

“Cô Lạc Tường, phương án này sẽ xử lý tình huống khẩn cấp như thế nào nếu đối tác thay đổi yêu cầu phút chót?”

Lạc Tường hít sâu, trả lời ngay:

“Trong trường hợp này, chúng tôi đã chuẩn bị phương án B với chi tiết từng bước. Đầu tiên, liên hệ trực tiếp với đối tác để xác nhận thay đổi, sau đó….”

Khi cô trình bày, Hạ Vân Thần nhìn cô chăm chú. Ánh mắt anh vừa nghiêm nghị, vừa… khó tả. Nó khiến cô cảm giác vừa sợ, vừa muốn chứng minh năng lực. Cô càng tập trung, càng trình bày chi tiết hơn.

Cuối cùng, ban lãnh đạo gật đầu, một vài người còn khen ngợi sự chu đáo và logic của cô. Lạc Tường thở phào, nhưng ánh mắt không rời Hạ Vân Thần. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng có điều gì đó lấp lánh mà cô không hiểu.

Cận kề nhưng căng thẳng

Sau buổi họp, Hạ Vân Thần gọi cô lại phòng CEO. Anh đứng tựa vào bàn, ánh mắt dõi theo cô.

“Cô đã làm tốt… nhưng vẫn còn một vài chi tiết cần chỉnh sửa,” anh nói, giọng đều đều, nhưng ánh mắt lại nghiêng nhìn cô một cách… gần gũi hơn bình thường.

Lạc Tường hơi đỏ mặt: “Vâng, tôi sẽ chỉnh sửa ngay.”

Anh tiến lại gần cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy một bước chân. Gió từ cửa sổ thổi nhẹ, mái tóc đen dài của cô bay lên, khiến anh khẽ cau mày.

“Cô… có thể tập trung vào công việc và tách biệt cảm xúc không?” anh hỏi, giọng lạnh nhưng trầm.

Cô nhíu mày, tim đập mạnh: “Anh cứ luôn… để ý tôi như vậy sao? Tôi biết công việc quan trọng, nhưng…”

Anh im lặng, chỉ nhìn cô. Khoảng không gian giữa hai người trở nên căng thẳng, vừa gần vừa xa, vừa nghiêm nghị vừa đầy sức hút.

Cô hít sâu, định quay người ra, nhưng anh khẽ gọi:

“Cô Lạc Tường.”

Cô dừng lại, quay lại. Ánh mắt anh lạnh, nhưng ánh sáng trong đôi mắt lại khiến cô cảm giác… bị nhìn thấu cả tâm can.

“Cô… đã chuẩn bị tinh thần cho những thử thách tiếp theo chưa?”

Cô gật đầu, tim đập mạnh, giọng hơi run: “Vâng. Tôi sẽ không để sơ suất nữa.”

Anh nhìn cô một lát, rồi nhẹ nhàng: “Tốt. Tôi muốn thấy cô trưởng thành hơn từng ngày.”

Hiểu lầm bất ngờ

Ngay lúc đó, điện thoại Hạ Vân Thần rung lên. Anh nhấc lên, giọng trầm: “Tôi biết rồi.”

Lạc Tường tò mò, nhìn qua vai anh, chỉ thấy vài dòng email nội bộ liên quan đến một dự án khác mà cô không tham gia. Nhưng cô hiểu nhầm: cô nghĩ anh đang nhắc đến mình và cô gái khác hôm trước.

Tim cô nhói lên, cảm giác giận hờn trỗi dậy: “Anh ta… vẫn để ý người khác sao? Vậy tôi chỉ là cô gái trợ lý bình thường thôi sao?”

Cô lùi lại một bước, giọng hơi run nhưng cố gắng kiềm chế: “Anh… chắc chắn là đang nhắc tôi chứ?”

Anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi đang nói về công việc. Cô đừng tự suy diễn.”

Nhưng Lạc Tường, với cảm xúc hỗn độn, lại hiểu lầm ý anh. Cô đỏ mặt, giận dữ: “Anh… sao lúc nào cũng khiến tôi hiểu nhầm? Anh… thực sự không công bằng!”

Anh nhíu mày, giọng trầm nhưng nghiêm nghị: “Cô nên học cách kiểm soát cảm xúc. Công việc là công việc, cảm xúc cá nhân là cảm xúc cá nhân.”

Cô cắn môi, quay người ra khỏi phòng, tim vừa giận vừa đau. Cảm giác gần gũi nhưng căng thẳng giữa hai người khiến Lạc Tường vừa bực mình, vừa tò mò về cảm xúc của bản thân.

Đêm dài suy tư

Về nhà, Lạc Tường mở laptop kiểm tra lại hồ sơ, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng. Cô nghĩ đến ánh mắt Hạ Vân Thần, giọng anh lạnh nhưng đầy uy lực, khoảng cách giữa họ vừa gần vừa xa, khiến cô không thể dừng cảm giác lạ lùng trong tim.

Cô nhắn tin cho bạn thân:

“Anh ta hôm nay… lại khiến tôi hiểu lầm. Không biết sao mà tim cứ lo lo, giận giận, nhưng lại muốn chứng minh bản thân.”

Tin nhắn trả lời:

“Chính xác rồi. CEO kiểu này luôn để ý lén lút. Cậu mà rối lên là đúng rồi! Chuẩn bị tinh thần, những thử thách về cảm xúc sẽ còn nhiều hơn nữa.”

Lạc Tường cười khẽ, nhưng trong lòng biết rằng: từ đây, mỗi ngày ở Hạ Thần Group sẽ không chỉ là thử thách về năng lực, mà còn là thử thách về cảm xúc, nơi giận hờn, hiểu lầm và những rung động đầu tiên sẽ dần chiếm trọn tâm trí cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×