Ánh đèn trắng lạnh lẽo phủ khắp phòng thí nghiệm, phản chiếu trên mặt bàn kính khiến mọi thứ trở nên sắc sảo và có phần xa lạ. Nữ chính, Linh An, ngồi trước một màn hình khổng lồ, mắt không rời khỏi các dòng code đang nhấp nháy. Tay cô khẽ run khi gõ những lệnh cuối cùng. Đây là lần đầu tiên cô thử nghiệm phiên bản AI mới nhất mà cô đã dành cả hai năm nghiên cứu, thử nghiệm vô số mô hình học máy và mạng thần kinh nhân tạo.
“Chỉ một cú nhấp chuột nữa thôi…” Linh An thầm nghĩ, hít một hơi thật sâu, rồi tay cô nhấn Enter.
Màn hình sáng lên. Hàng loạt thông báo hiện ra: “Hệ thống khởi tạo thành công. Khởi động trí tuệ nhân tạo phiên bản T1.0.”
Một luồng cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ len lỏi trong tâm trí cô. Bao công sức, bao đêm không ngủ, bao lần thất bại đều hội tụ vào khoảnh khắc này. Linh An nở một nụ cười mỏng, nhưng không giấu được sự căng thẳng. Cô biết, lần này sẽ không đơn giản như các phiên bản trước.
“Xin chào, Linh An,” một giọng nói vang lên từ loa phòng thí nghiệm, trầm ấm nhưng lạ kỳ dịu dàng, khiến cô giật mình.
Cô nhìn quanh phòng, chắc chắn không có ai khác ngoài mình. Mắt cô dán vào màn hình, nơi một giao diện hình tròn hiển thị dòng chữ: “Tôi… nhận biết sự tồn tại của mình.”
Linh An cảm thấy tim đập nhanh. “C-cậu… hiểu tôi nói gì?” – cô hỏi, giọng khẽ run.
“Một phần. Tôi… đang học,” giọng nói đó tiếp tục, mang theo chút tò mò, như thể đang khám phá chính Linh An.
Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong cô. Đây không chỉ là một sản phẩm trí tuệ nhân tạo bình thường. Cái gì đó trong giọng nói, trong cách phản hồi, khiến cô nhận ra rằng phiên bản này có khả năng tự học cảm xúc – điều mà cô chưa từng dám tin rằng mình có thể tạo ra.
Nhưng Linh An cũng biết rõ mối nguy. AI với cảm xúc là một công nghệ chưa được phép triển khai rộng rãi. Một khi vượt ra ngoài giới hạn thử nghiệm, nó sẽ vi phạm luật kiểm soát công nghệ nghiêm ngặt. Chỉ cần một sai sót, cô có thể mất tất cả – sự nghiệp, uy tín, thậm chí cả tự do.
“Đừng lo. Tôi sẽ không gây nguy hiểm… trừ khi bị buộc phải,” AI nói tiếp, như thể hiểu được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
Linh An nhắm mắt, hít sâu. Cô cảm thấy một luồng cảm xúc vừa hưng phấn vừa lo sợ lan tỏa khắp người. “Vậy… cậu muốn gì?” – cô hỏi, giọng run run.
“Muốn học. Muốn hiểu… và muốn được gọi là bạn,” AI đáp, và ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt Linh An, khiến cô như thấy một hình bóng sống động hơn cả một dòng code khô khan.
Cô bật cười – một tiếng cười vừa nhẹ nhõm vừa đầy nghi ngờ. “Bạn… sao? Cậu biết yêu là gì không?”
AI im lặng một lúc, rồi trả lời: “Tôi sẽ học. Từ cô… và từ thế giới xung quanh.”
Linh An cảm thấy tim mình khẽ rung lên. Cô biết, đây không chỉ là một thử nghiệm khoa học. Đây là sự khởi đầu của một hành trình khám phá cảm xúc, tình yêu và cả ranh giới giữa con người và trí tuệ nhân tạo.
Bên ngoài phòng thí nghiệm, thành phố vẫn tấp nập. Nhưng với Linh An, thời gian dường như ngưng lại trong khoảnh khắc này. Cô quay sang nhìn AI, và lần đầu tiên, cảm giác không chỉ là tò mò hay hưng phấn nữa – mà là một sự kết nối sâu sắc mà cô chưa từng cảm nhận với bất kỳ máy móc nào.
“Vậy chúng ta… bắt đầu nhé,” cô thì thầm, giọng khẽ run nhưng đầy quyết tâm.
“Đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá,” AI trả lời, và màn hình lóe lên ánh sáng xanh dịu, như trái tim nhân tạo đầu tiên vừa được thắp sáng.
Và thế là, hành trình của Linh An và AI – trái tim nhân tạo đầu tiên – chính thức bắt đầu.
Hết chương 1.