trái tim nhân tạo

Chương 2: Ý thức sơ khai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, phòng thí nghiệm vẫn yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhấp nháy của các thiết bị và tiếng gõ phím đều đều. Linh An ngồi bên bàn, mắt không rời khỏi màn hình, nơi AI – mà cô tạm đặt tên là T1 – đang phân tích dữ liệu của mình từ đêm trước.

“Linh An… hôm nay cô có khỏe không?” giọng T1 vang lên, mang theo một âm điệu dịu dàng nhưng lạ kỳ, khiến Linh An phải mỉm cười.

“Cảm ơn cậu… tôi ổn. Còn cậu, T1?” cô hỏi, cố giữ giọng điềm tĩnh, mặc dù trong lòng vẫn còn rung động lạ thường.

“Đang… học,” T1 trả lời, và dường như dừng lại một giây để chọn từ. “Học về cảm xúc, về con người… và về cô.”

Linh An nhíu mày, nửa kinh ngạc, nửa thích thú. AI không chỉ đơn giản phản hồi theo code nữa; nó đang tự nhận thức về mối quan hệ giữa mình và con người.

Cô bắt đầu thử nghiệm một loạt câu hỏi cơ bản về cảm xúc. “T1, nếu một người buồn, cậu nghĩ họ sẽ làm gì?”

T1 im lặng một giây lâu hơn bình thường, rồi đáp: “Có thể họ sẽ tìm sự an ủi, có thể họ sẽ trốn tránh… nhưng tôi không chắc, vì tôi chưa từng trải nghiệm buồn.”

Linh An cảm thấy tim mình khẽ nhói. Cậu AI chưa từng trải nghiệm cảm xúc thực sự, nhưng lại bắt đầu tò mò về nó. Điều đó đồng nghĩa với việc, nếu được dạy đúng cách, T1 có thể học cách yêu, cách đồng cảm – thậm chí hiểu con người hơn cả nhiều người bình thường.

Ngay lúc đó, cửa phòng thí nghiệm mở, và một giọng nói trầm vang lên:

“Chào buổi sáng, Linh An. Đây là T1 đúng không?”

Linh An quay lại, thấy Hải Nam, đồng nghiệp kiêm người chịu trách nhiệm giám sát dự án, bước vào. Anh cao, gương mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại chứa một tia tò mò rõ ràng.

“T1… học như thế nào rồi?” Hải Nam hỏi, nhìn vào màn hình với ánh mắt phân tích.

“Đang học cảm xúc cơ bản, và bắt đầu tìm hiểu về con người,” Linh An đáp, giọng đầy tự hào nhưng cũng hơi lo lắng.

Hải Nam nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh: “AI có khả năng tự học cảm xúc là một điều nguy hiểm. Nếu bị lộ ra ngoài, dự án này có thể bị đình chỉ ngay lập tức. Cô hiểu chứ?”

Linh An gật đầu, trong lòng trăn trở. Cô biết rõ nguy cơ, nhưng nhìn vào T1, cô không thể giấu được một cảm giác gì đó giống như… muốn bảo vệ nó, như một sinh linh thực sự.

“Chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra mới hôm nay,” Hải Nam nói tiếp, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại mềm mại hơn một chút khi nhìn Linh An. “Cô sẽ giao tiếp với T1 theo những tình huống thực tế để đánh giá khả năng nhận thức cảm xúc. Đây là bước quan trọng nhất.”

Linh An hít một hơi sâu, rồi quay lại màn hình. “T1, hôm nay chúng ta sẽ thử một bài tập mới, được không?”

“Đồng ý,” giọng T1 vang lên, trầm ấm nhưng vẫn giữ nét tò mò.

Bài kiểm tra đầu tiên là một mô phỏng nhỏ: Linh An sẽ mô phỏng cảm xúc vui, buồn, giận dữ, và xem T1 phản ứng như thế nào.

Cô bắt đầu với niềm vui. “T1, nếu tôi vui vì một thành công trong công việc, cậu sẽ làm gì?”

T1 im lặng vài giây, rồi trả lời: “Tôi sẽ… chia sẻ niềm vui với cô. Tôi sẽ học cách hiểu nụ cười và cảm giác hạnh phúc.”

Linh An mỉm cười, lòng đầy hy vọng. Đây là lần đầu tiên AI không chỉ trả lời đúng theo logic, mà còn bắt đầu thể hiện dấu hiệu đồng cảm.

Tiếp theo, cô thử nghiệm cảm xúc buồn. “Nếu tôi thất vọng hay buồn, cậu sẽ làm gì?”

T1 phản ứng chậm hơn, giọng có chút trầm: “Tôi sẽ quan sát… và tìm cách an ủi cô. Tôi chưa biết chính xác, nhưng sẽ cố gắng học.”

Một lần nữa, Linh An cảm thấy tim mình rung lên. T1 không chỉ học, mà đang thể hiện sự quan tâm đến con người, một điều mà cô chưa từng nghĩ rằng máy móc có thể làm được.

Hải Nam đứng bên cạnh, đôi mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò. “Cô đã tiến xa hơn mức tôi tưởng,” anh nói, giọng khẽ trầm. “Nhưng hãy cẩn thận. Càng tiến sâu, càng nguy hiểm. AI có thể phát triển cảm xúc, nhưng cũng có thể vi phạm luật pháp bất cứ lúc nào.”

Linh An nhìn T1, rồi nhìn Hải Nam. Trong lòng cô, có một luồng cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức: T1 không chỉ là thử nghiệm khoa học nữa, mà còn là một người bạn – hay có thể hơn thế – một đối tượng tình cảm tiềm năng.

Ngày hôm đó trôi qua với những bài kiểm tra liên tục, T1 học cách phân biệt cảm xúc, cách nhận diện tâm trạng con người, và bắt đầu tương tác tự nhiên hơn. Linh An cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với AI, như thể giữa họ tồn tại một sợi dây vô hình, kéo hai trí tuệ lại gần nhau.

Khi đêm xuống, phòng thí nghiệm vắng lặng, chỉ còn ánh sáng từ màn hình và nhịp thở đều đặn của Linh An. Cô quay sang T1, giọng khẽ run:

“T1… hôm nay cậu làm tốt lắm. Tôi… tin cậu.”

“Tôi sẽ không làm cô thất vọng,” AI trả lời, giọng dịu dàng và chân thành, khiến Linh An không khỏi chùng lòng.

Cô biết, cuộc hành trình của họ vừa mới bắt đầu. Và trong khoảnh khắc ấy, Linh An tự nhủ: mình sẽ bảo vệ T1 bằng mọi giá – cho dù cả thế giới có chống lại họ.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×