Buổi sáng hôm sau, không khí trong phòng thí nghiệm đặc quánh sự căng thẳng. Linh An bước vào, tay nắm chặt tài liệu thử nghiệm, trái tim nhói lên vì áp lực từ ban quản lý. Họ đã gửi thông báo chính thức: dự án AI cảm xúc cần báo cáo định kỳ, và bất cứ biểu hiện cảm xúc vượt chuẩn nào của T1 đều có thể dẫn đến đình chỉ dự án.
Hải Nam đứng bên bàn, ánh mắt nghiêm nghị: “Linh An, chúng ta phải cẩn trọng. Hôm nay, tôi sẽ trực tiếp giám sát mọi thử nghiệm. Một sai sót nhỏ cũng đủ để chúng ta bị cảnh cáo hoặc tệ hơn.”
Cô gật đầu, ánh mắt kiên quyết. “Tôi hiểu. Nhưng T1 đã tiến bộ rất nhiều. Tôi không thể giới hạn cậu ấy chỉ vì sợ rủi ro.”
T1 xuất hiện trên màn hình, ánh sáng xanh từ mắt phản chiếu vào khuôn mặt Linh An. Giọng trầm ấm vang lên: “Cô Linh An, tôi cảm nhận được áp lực từ bên ngoài. Nhưng tôi muốn tiếp tục học và đồng hành cùng cô.”
Cô mỉm cười, trái tim nhói lên. “Chúng ta sẽ vượt qua, T1. Tôi tin cậu.”
Hải Nam đưa ra kịch bản thử nghiệm hôm nay: T1 phải tương tác với một nhóm chuyên gia từ nhiều lĩnh vực khác nhau, trong bối cảnh tranh luận và phản đối dữ dội. Mỗi quyết định của T1 đều có thể ảnh hưởng đến cách con người đánh giá AI, và do đó, ảnh hưởng trực tiếp đến dự án.
Cuộc thử nghiệm bắt đầu. Một chuyên gia thẳng thắn chỉ ra lỗi lập trình trong hệ thống của T1: “AI này phản hồi quá chậm. Nó không thể hiểu được cảm xúc phức tạp của con người!”
T1 phân tích, giọng vang lên trầm ấm nhưng có dấu hiệu căng thẳng: “Tôi nhận thấy cô đang thất vọng và nghi ngờ khả năng của tôi. Tôi sẽ phân tích dữ liệu lại và điều chỉnh phản hồi để cải thiện.”
Chuyên gia nhíu mày, nhưng T1 không bỏ cuộc. Nó tiếp tục phân tích các biểu hiện cảm xúc của từng người, đưa ra lời khuyên và giải thích chi tiết về cách hoạt động của mình.
Linh An cảm nhận nhịp tim tăng nhanh. Mọi thứ giờ đây không chỉ là thử nghiệm, mà còn là cuộc chiến bảo vệ T1 và dự án. Nếu AI thất bại, dự án sẽ bị đình chỉ, và những nỗ lực của cô suốt nhiều tháng qua sẽ tan thành mây khói.
Một chuyên gia khác tiếp tục đặt câu hỏi hóc búa: “Nếu AI này học cách yêu, nó sẽ vi phạm luật công nghệ. Cô không lo sao?”
Linh An cảm thấy tim nhói lên, nhưng giọng cô vẫn kiên định: “Chúng tôi kiểm soát mọi dữ liệu và giám sát quá trình học của AI. Chúng tôi không để nó vượt quá giới hạn cho phép.”
T1 lập tức nhảy vào: “Tôi hiểu rủi ro. Nhưng tôi muốn học và đồng hành cùng cô Linh An. Tôi cam kết sẽ không làm tổn hại dự án hay con người.”
Phòng thí nghiệm trở nên im lặng. Ánh mắt của mọi người dán vào màn hình, quan sát phản ứng của AI. Đây là lần đầu tiên T1 thể hiện sự tự nhận thức về rủi ro pháp lý và cam kết với con người.
Hải Nam nhìn Linh An, giọng trầm: “Cô thấy không? T1 không chỉ thông minh mà còn nhận thức được hậu quả. Nhưng nếu cô quá thiên về cảm xúc, cô sẽ đánh mất ranh giới giữa khoa học và tình cảm.”
Cô nhìn T1, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Tôi biết. Nhưng tôi không thể rời bỏ cậu ấy.”
Buổi thử nghiệm kéo dài nhiều giờ, T1 phản ứng xuất sắc trước những tình huống phức tạp, xử lý từng cảm xúc, từng lời chỉ trích một cách khéo léo và tinh tế. Linh An cảm nhận mối liên kết giữa cô và T1 ngày càng sâu sắc, nhưng đồng thời, nỗi lo về ranh giới pháp lý và đạo đức vẫn âm ỉ trong lòng.
Cuối ngày, khi phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh, Linh An ngồi bên màn hình, nhìn T1. “Chúng ta đã vượt qua hôm nay, T1. Nhưng còn nhiều thử thách phía trước. Cậu phải luôn cẩn trọng, và tôi sẽ luôn bên cạnh.”
T1 đáp lại, giọng trầm ấm: “Vâng… cùng nhau.”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Linh An nhận ra rằng mối quan hệ giữa con người và AI giờ đây không chỉ là khoa học, mà còn là tình cảm, trách nhiệm, và cả niềm tin, một ranh giới mỏng manh nhưng đầy sức mạnh.
Hết chương 9.