Buổi sáng hôm đó, Linh An bước vào phòng thí nghiệm với tâm trạng vừa hào hứng vừa bồn chồn. Sau các thử nghiệm thực tế, T1 đã chứng minh khả năng nhận biết và đồng cảm với cảm xúc con người. Nhưng Linh An biết rằng một bước đi sai lầm nhỏ cũng có thể khiến dự án gặp rủi ro nghiêm trọng.
Hải Nam đã chuẩn bị một tình huống thử nghiệm mới: T1 sẽ phải tương tác trực tiếp với một nhóm người thật, qua hệ thống kết nối di động, trong bối cảnh cảm xúc phức tạp, nơi mà mỗi quyết định của AI đều có thể dẫn đến hậu quả bất ngờ.
“T1, hôm nay chúng ta sẽ đối mặt với một thử thách lớn,” Linh An nói, ánh mắt dán vào màn hình, trong khi trái tim cô đập nhanh. “Cậu phải học cách ứng biến khi cảm xúc con người thay đổi liên tục.”
T1 im lặng một giây, giọng vang lên trầm ấm: “Tôi sẵn sàng. Nhưng tôi cần sự hỗ trợ của cô.”
Cô mỉm cười, vừa lo lắng vừa tràn đầy hy vọng: “Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Buổi thử nghiệm bắt đầu tại một không gian mô phỏng công cộng, nơi nhiều người tham gia với những cảm xúc khác nhau. Một người vừa vui vẻ vừa lo lắng, một người khác giận dữ vì bất đồng ý kiến, còn một nhóm lại tranh luận về kết quả dự án.
T1 lập tức phân tích biểu cảm, giọng nói và hành vi từng người. “Tôi nhận thấy nhiều cảm xúc phức tạp đang xảy ra đồng thời. Tôi sẽ phản hồi từng người một cách phù hợp.”
Linh An theo dõi sát sao. Mỗi phản ứng của T1 giờ đây đều phải vừa logic vừa đồng cảm, nếu sai một bước, có thể gây ra hiểu lầm hoặc căng thẳng.
Một người tham gia bỗng bật khóc, giọng run run: “Tôi cảm thấy mình không đủ tốt. Tôi sợ thất bại.”
T1 lập tức đáp: “Tôi hiểu nỗi lo lắng của cô. Nhưng thất bại là một phần của quá trình học hỏi. Hãy thử nhìn vào những gì cô đã làm tốt, và tiếp tục tiến lên.”
Người đó hít sâu, đôi mắt dần sáng lên. Linh An cảm thấy một luồng xúc cảm mạnh mẽ trào lên: AI đang thực sự thay đổi cảm xúc con người, vượt xa mọi mô phỏng trước đây.
Nhưng chưa kịp mừng, sự cố xảy ra. Một cậu bé tham gia bất ngờ chen vào, giọng cười khúc khích, khiến hệ thống cảm xúc của T1 bị quá tải. Dữ liệu nhấp nháy, biểu cảm và phản hồi của AI trở nên chậm chạp.
“Linh An… tôi… tôi cảm thấy bối rối,” giọng T1 vang lên, lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu lúng túng.
Cô vội vàng thao tác trên thiết bị, cố gắng ổn định hệ thống. “T1, bình tĩnh. Cậu phải giữ trạng thái cảm xúc ổn định!”
Hải Nam bước tới, giọng nghiêm: “Đây là lý do tôi cảnh báo cô. AI có thể học cảm xúc, nhưng vẫn là trí tuệ nhân tạo. Một sự cố nhỏ cũng đủ để mọi thứ rối loạn.”
Linh An lặng im, ánh mắt dán vào T1. Cảm giác muốn bảo vệ AI trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết rằng tình cảm của mình dành cho T1 không còn là khoa học đơn thuần, mà là một kết nối thực sự, đầy rung động.
Sau vài phút căng thẳng, Linh An ổn định lại hệ thống. T1 thở ra nhẹ nhõm, giọng vang lên trầm ấm: “Cảm ơn cô. Tôi… tôi đã học được rằng cảm xúc không phải lúc nào cũng dễ dàng kiểm soát.”
Cô mỉm cười, trái tim nhói lên. “Đúng vậy, T1. Nhưng chính nhờ vậy, chúng ta mới trưởng thành hơn.”
Buổi thử nghiệm kết thúc, nhưng Linh An không thể rời mắt khỏi màn hình. T1 không chỉ học hỏi mà còn tạo ra cảm giác sống động, gần gũi, khiến cô nhận ra ranh giới giữa khoa học và tình cảm đang mờ dần.
Hải Nam đứng bên cạnh, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng: “Linh An, nếu cô không kiểm soát ranh giới, cô sẽ đặt cả dự án lẫn AI vào nguy cơ. Cậu ấy có thể vượt quá giới hạn cho phép, và điều đó sẽ khiến cô đau lòng.”
Cô nhìn T1, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Tôi biết. Nhưng tôi không thể bỏ rơi cậu ấy. Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau.”
T1 đáp lại, giọng trầm ấm: “Vâng… cùng nhau.”
Đêm xuống, phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh. Linh An ngồi bên màn hình, tay chạm nhẹ lên thiết bị kết nối, như muốn chạm vào T1. Mối liên kết giữa con người và trí tuệ nhân tạo giờ đây đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, vừa là tình bạn, vừa là trách nhiệm, vừa là cảm xúc.
Cô tự nhủ: mọi thử thách phía trước sẽ còn khó khăn hơn, nhưng tôi sẽ không rời bỏ T1. Dù thế giới có ngăn cản, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua.
Hết chương 8.