trẫm yêu ngươi, báo thù cũng được

Chương 1: Ngày tang thương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong ánh bình minh đỏ rực của kinh thành, gió đông uể oải cuốn theo những cánh hoa đào rụng, rơi lả tả xuống sân phủ Lạc gia. Không khí buổi sớm vốn tĩnh lặng ấy nay nhuộm một màu tang thương, nặng nề đến mức khiến lòng người như bị bóp nghẹt.

Lạc Thần Du, cô tiểu thư vừa tròn mười tám tuổi, đứng trong sảnh đường phủ, đôi tay trắng nõn run lên. Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn những thi thể nằm rải rác khắp nơi – hầu hết là gia nhân trung thành, có người nàng biết mặt từ bé, có người từng bế nàng trên tay khi còn là đứa trẻ. Không khí tang thương tràn ngập cả phủ, mùi máu tanh hòa lẫn mùi hương cũ kỹ của trầm, khiến nàng choáng váng.

“Ngươi… ngươi…” Nàng khẽ gọi tên người hầu trung thành đã gắn bó với gia tộc nhiều năm, nhưng thân hình họ bất động dưới ánh sáng sớm, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Lạc Thần Du hít một hơi thật sâu, cố nhấc chân nhưng đôi chân như bị đất nặng đè xuống.

Đột nhiên, cánh cửa sảnh vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một người đàn ông cao lớn, mặc y phục đen tuyền, đi vào, mắt lạnh như băng, nhìn Lạc Thần Du với ánh mắt không che giấu ý cười nham hiểm.

“Tiểu thư Lạc gia, ngươi nên biết, thế lực yếu ớt như các ngươi… chẳng thể trụ nổi lâu đâu.” Giọng nói trầm thấp, nhưng từng âm tiết như mũi dao chạm vào tim nàng.

Lạc Thần Du gắng gượng đứng thẳng người, ánh mắt bừng sáng lên một tia kiên quyết: “Tất cả các ngươi… sẽ phải trả giá!” Nhưng lời nói vang lên chỉ là tiếng thét yếu ớt trước sức mạnh áp đảo của kẻ thù.

Chưa kịp phản ứng, những bóng người mặc đen tiến vào sảnh, từng chiêu từng chiêu dồn ép, hạ hết hầu cận của Lạc gia. Nàng cảm nhận rõ sự sợ hãi len lỏi khắp cơ thể, nhưng trong tim, một ngọn lửa lạnh lùng bùng lên – ngọn lửa báo thù, ngọn lửa sẽ không bao giờ tắt.

Cảnh tượng trước mắt như một cơn ác mộng, khi nàng nhìn thấy cha mẹ mình bị áp giải ra ngoài. Cha nàng, tướng quân Lạc Vân, gương mặt nghiêm nghị nhưng đầy uy lực, vẫn giữ vững thần thái, nhưng đôi mắt đã ngấn lệ khi nhìn con gái.

“Thần Du… con phải sống… để báo thù cho gia tộc…” Cha nàng thều thào, giọng khàn khàn nhưng kiên định.

Lạc Thần Du chỉ kịp gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Nàng muốn lao tới, muốn ôm lấy cha mẹ, nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng chẳng thể làm gì trước hàng chục kẻ vũ trang hùng mạnh. Nỗi bất lực khiến tim nàng như vỡ vụn, nhưng nỗi đau ấy đồng thời thắp lên trong nàng quyết tâm sắt đá – nàng sẽ sống, và sẽ trở về mạnh mẽ hơn để trả thù.

Một tiếng la thất thanh vang lên: “Giết hết! Không được sót ai!”

Tiếng động hỗn loạn tràn khắp phủ, tiếng la hét, tiếng vật dụng vỡ, tiếng bước chân hối hả… tất cả hòa quyện thành bản nhạc tang thương khiến Lạc Thần Du cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra một điều: sự yếu đuối sẽ chỉ dẫn đến cái chết. Nàng phải trở nên mạnh mẽ, phải giỏi giang hơn bất cứ kẻ thù nào, nếu không, gia tộc sẽ mãi mãi chìm trong máu và nước mắt.

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh lùng kéo nàng lại phía sau, tránh khỏi tầm nhìn của kẻ thù. Lạc Thần Du giật mình, nhưng chưa kịp hỏi, bóng người kia đã thì thầm:

“Nhanh lên… theo ta, nếu không, các người sẽ chết hết.”

Ngẩng đầu lên, nàng nhận ra người cứu mình là một lão thần quân đã từng xuất hiện trong phủ Lạc gia vài năm trước, một người duy nhất mà cha nàng tin tưởng tuyệt đối. Lão thần quân cao lớn, gương mặt đầy sẹo, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự che chở.

“Ta… phải đi sao?” Nàng hỏi, giọng run run.

“Không còn cách nào khác. Ngươi phải sống, mới có thể trả thù.” Lão thần quân đáp, rồi kéo nàng lao ra phía sau, qua những hành lang chật hẹp của phủ, tránh mọi kẻ thù.

Khi họ thoát ra cổng phụ của phủ, ánh bình minh đã chiếu rọi qua những vòm cây, chiếu xuống dòng sông nhỏ chảy qua phủ. Nàng đứng đó, nhìn lại ngôi nhà từng là niềm tự hào của gia tộc, giờ chỉ còn khói lửa và tro tàn.

“Gia tộc… đã… mất hết rồi sao…” Nàng thì thầm, cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt, nhưng bên trong, ngọn lửa báo thù vẫn bùng cháy.

Lão thần quân đặt tay lên vai nàng: “Ngươi phải quên đi quá khứ, tạm thời… nhưng không bao giờ quên nỗi đau này. Một ngày, ngươi sẽ trở lại, và khi đó… kẻ thù sẽ biết, sự khôn ngoan và sức mạnh của Lạc Thần Du không thể xem thường.”

Lạc Thần Du nhìn thẳng vào mắt lão, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết: “Ta sẽ sống. Và ta sẽ khiến tất cả những kẻ hại gia tộc phải trả giá… bằng máu của chúng.”

Lão thần quân gật đầu, rồi đưa nàng rời khỏi kinh thành, qua những con đường mòn rừng sâu, nơi không ai có thể theo dõi. Trong khoảnh khắc tạm biệt ánh sáng bình minh của kinh thành, Lạc Thần Du hứa với bản thân: sẽ sống, sẽ trở nên mạnh mẽ, và sẽ khiến thế giới này phải khiếp sợ trước nàng.

Trên con đường tăm tối dẫn vào rừng sâu, bóng dáng nàng nhỏ bé nhưng kiên định, lặng lẽ hứa với chính mình: một ngày nào đó, Lạc Thần Du sẽ quay trở lại… không còn là cô tiểu thư yếu đuối, mà là cơn ác mộng của kẻ thù.

Ánh mắt nàng rực sáng trong bóng râm, ngọn lửa báo thù đã bùng lên, mạnh mẽ, mãnh liệt, không thể dập tắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×