Rừng già xung quanh phủ bóng tối dày đặc, từng cành cây khẽ lay trong gió, tạo nên những âm thanh rùng rợn khiến người yếu tim không khỏi run sợ. Lạc Thần Du cúi đầu theo bóng lão thần quân, bước chân nhanh nhưng không một tiếng động. Cô biết rằng, nếu một bước sai lầm thôi, mạng sống của nàng sẽ kết thúc giữa rừng sâu này, không một ai biết đến.
“Ngươi không sợ sao?” Lão thần quân hỏi, giọng trầm khàn.
Nàng lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Sợ chứ, nhưng ta sợ cái chết hơn nữa. Nếu chết, gia tộc sẽ mãi mãi không ai báo thù. Ta… không thể để điều đó xảy ra.”
Lão thần quân im lặng, nhìn nàng, như thể đang cân nhắc một thứ gì đó quan trọng. Cuối cùng, ông gật nhẹ: “Được. Ngươi sẽ sống. Nhưng sống không chỉ là tồn tại, mà phải trở nên mạnh mẽ hơn tất cả những kẻ từng hại gia tộc ngươi.”
Đêm dần buông xuống, bóng rừng trở nên u tối, nhưng trong ánh mắt Lạc Thần Du, một thứ ánh sáng khác đã bùng lên – ánh sáng của quyết tâm, của mưu trí, và cả nỗi đau biến thành sức mạnh.
Lão thần quân dẫn nàng đến một ngôi nhà gỗ nằm sâu trong rừng, kín đáo đến mức không một ánh mắt tò mò nào có thể phát hiện. Bên trong, ngôi nhà giản dị nhưng đầy đủ vật dụng cần thiết cho việc tu luyện: bảng chữ, sách cổ, các dụng cụ luyện võ và nghiên cứu binh pháp.
“Ngươi sẽ sống ở đây. Nơi này là nơi an toàn, nhưng cũng là nơi ngươi phải học cách trở thành con người mạnh mẽ.” Lão thần quân nói, giọng nghiêm nghị. “Ta sẽ dạy ngươi mọi thứ: võ công, mưu lược, và cả cách thao túng thế lực. Nếu ngươi thành công, ngươi sẽ trở thành kẻ mà kẻ thù phải sợ.”
Lạc Thần Du cúi đầu, ngực đầy quyết tâm: “Ta hiểu. Ta sẽ học, và ta sẽ trả thù.”
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày khắc nghiệt, nhưng cũng là chuỗi ngày biến nàng từ một tiểu thư yếu đuối trở thành một nữ nhân mạnh mẽ, mưu trí. Mỗi sáng, nàng tập võ đến kiệt sức, cơ thể đau nhức nhưng không một lần than thở. Mỗi tối, nàng học binh pháp, âm mưu, đọc sách lịch sử về các gia tộc từng hưng thịnh rồi diệt vong, học cách phân tích tâm lý, mưu mẹo của kẻ thù.
Lão thần quân không chỉ dạy võ công, mà còn dạy nàng cách quan sát, cách đọc vị người khác chỉ qua ánh mắt, cử chỉ, và cả hơi thở. “Ngươi phải nhớ,” ông nói, “mỗi kẻ thù đều có điểm yếu. Chỉ khi biết điểm yếu đó, ngươi mới có thể đánh bại họ.”
Có một buổi chiều, khi mặt trời vừa lặn, lão thần quân dẫn nàng ra bờ sông nhỏ, nơi nước chảy lững lờ. Ông đặt tay lên vai nàng: “Ngươi phải học cách kiềm chế cảm xúc. Sự giận dữ sẽ làm ngươi mù quáng. Khi trả thù, ngươi phải lạnh lùng, như nước, không để bất cứ cảm xúc nào cản trở.”
Lạc Thần Du nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận dòng nước chảy, rồi chậm rãi mở mắt: “Ta hiểu. Nhưng nỗi đau… sẽ không bao giờ biến mất.”
Lão thần quân chỉ mỉm cười, như thể hiểu thấu: “Đúng, nỗi đau sẽ theo ngươi suốt đời. Nhưng chính nỗi đau đó sẽ trở thành sức mạnh, trở thành động lực để ngươi không bao giờ lùi bước.”
Thời gian trôi qua, Lạc Thần Du ngày một trưởng thành. Vóc dáng nhỏ bé nhưng linh hoạt, đôi mắt sáng lạnh như băng, chứa đầy mưu trí và quyết tâm. Mỗi ngày trôi qua, nàng cảm nhận sự khác biệt rõ rệt: từ một cô tiểu thư yếu đuối, nàng trở thành nữ nhân có thể chiến đấu, có thể lập kế hoạch, và quan trọng nhất – có thể sống sót trong bất kỳ tình huống nguy hiểm nào.
Một buổi tối nọ, lão thần quân mang đến cho nàng một thanh kiếm, cán gỗ trơn nhưng ánh lưỡi thép sắc lạnh. Ông đặt kiếm vào tay nàng, giọng trầm: “Đây là vũ khí của ngươi. Không phải để giết người vô tội, mà để bảo vệ mình và thực hiện báo thù. Nhớ, thanh kiếm này chỉ phản chiếu trái tim ngươi. Nếu trái tim ngươi còn yếu, kiếm sẽ không sắc.”
Lạc Thần Du cầm kiếm, cảm nhận trọng lượng và sức mạnh tiềm ẩn. Lần đầu tiên, nàng nhận ra rằng, sự báo thù không chỉ nằm trong mưu kế hay võ công, mà còn nằm ở chính trái tim nàng – phải kiên định, phải lạnh lùng, phải đủ sức chịu đựng mọi đau đớn để hoàn thành mục tiêu.
Ngày qua ngày, nàng luyện tập với thanh kiếm, học cách đánh, né, phản công, và kết hợp binh pháp đã học. Những vết sẹo nhỏ bắt đầu xuất hiện trên tay, nhưng không làm nàng chùn bước. Mỗi vết sẹo đều là lời nhắc nhở rằng nàng đã từng yếu đuối, nhưng giờ đây, nàng đang trở thành một cơn ác mộng mà kẻ thù sẽ không thể tưởng tượng.
Một buổi sáng sớm, khi sương mù còn phủ dày, lão thần quân dẫn nàng ra một triền đồi nhỏ, nơi có thể quan sát kinh thành từ xa. Ông chỉ vào phía xa xăm: “Nhìn đó… kinh thành ngươi từng sống. Một ngày, ngươi sẽ trở lại. Và khi đó, ngươi sẽ không còn là cô tiểu thư yếu đuối nữa. Ngươi sẽ là kẻ khiến cả kinh thành khiếp sợ.”
Lạc Thần Du nhìn về phía kinh thành xa xăm, ánh mắt rực sáng, lòng tràn đầy quyết tâm: “Ta sẽ trở lại… và khi đó, tất cả kẻ thù sẽ phải trả giá. Không chỉ cha mẹ, không chỉ gia tộc, mà tất cả những kẻ hại đời ta, ta sẽ không bỏ sót ai.”
Lão thần quân gật đầu hài lòng, rồi dẫn nàng trở về ngôi nhà gỗ. “Bây giờ, nhiệm vụ của ngươi không chỉ là luyện tập. Ngươi phải học cách thay đổi danh tính, học cách ẩn mình trong bóng tối. Ngày ngươi quay lại, không một ai nhận ra ngươi – ngoại trừ kẻ thù. Và khi đó, sự trả thù của ngươi mới hoàn hảo.”
Lạc Thần Du cúi đầu, ánh mắt quyết liệt: “Ta hiểu. Ta sẽ che giấu quá khứ, nhưng không bao giờ quên nỗi đau này. Một ngày, khi ta trở lại, tất cả sẽ phải cúi đầu trước sức mạnh và trí tuệ của Lạc Thần Du.”
Thời gian tiếp tục trôi, mùa thu đến, lá vàng phủ đầy triền đồi, nhưng trong lòng nàng, ngọn lửa báo thù không hề nguội lạnh. Ngược lại, nó ngày càng mạnh mẽ hơn, kết hợp với sức mạnh mới, trí tuệ mới, và chiến lược hoàn hảo mà lão thần quân đã dạy.
Một ngày nọ, khi hoàng hôn buông xuống, Lạc Thần Du đứng trên đồi, nhìn xa về phía kinh thành, đôi mắt lạnh như băng, môi mím chặt: “Ta sẽ sống, và ta sẽ khiến thế giới này phải nhớ tên Lạc Thần Du. Một ngày nào đó, kẻ thù sẽ hối hận vì đã từng hại gia tộc ta.”
Trong bóng hoàng hôn, hình ảnh nàng nhỏ bé nhưng uy nghiêm, tựa như một nữ vương tiềm ẩn sức mạnh không thể ngờ, khiến lão thần quân đứng bên cạnh cũng phải thở dài hài lòng. Ngọn lửa báo thù đã bùng lên, và không ai có thể dập tắt.