Ánh nắng buổi sớm rọi xuống các lối đi lát đá trong cung điện, tạo thành những vệt sáng vàng rực rỡ xen lẫn bóng mát của các tòa điện nguy nga. Tiếng bước chân người hầu, quan lại và lính canh vang lên đều đặn, như nhịp sống hối hả của hoàng cung. Diệp Vân – dưới thân phận mới – bước đi nhẹ nhàng, nhưng từng bước đều toát ra khí chất uy nghiêm, thanh lịch nhưng cũng đầy uy lực.
Hôm nay là lần đầu tiên cô bước chân vào kinh thành một cách chính thức, với vai trò là một quý nhân “bình thường” do lão thần quân giúp đỡ sắp xếp. Mục đích của cô không phải chỉ là quan sát; cô còn muốn xác định vị trí và ảnh hưởng của kẻ thù trong cung, để từng bước vạch ra chiến lược báo thù hoàn hảo.
Cô đi qua các hành lang dài, những bức tường chạm trổ tinh xảo kể chuyện triều đại, những đèn lồng treo cao rung rinh theo gió, tạo nên một khung cảnh vừa nguy nga vừa rùng rợn. Tất cả đều khiến Diệp Vân cảm thấy sự nhỏ bé của con người trước quyền lực, nhưng trong lòng cô, ngọn lửa báo thù vẫn rực cháy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bất ngờ, tiếng hốt hoảng vang lên từ phía trước. Một nhóm cung nữ hốt hoảng chạy qua, hét lên: “Công chúa… công chúa bị hãm hại!”
Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Cô bước nhanh theo hướng tiếng la, nhận ra công chúa Thường Nghi – cô con gái thứ ba của hoàng hậu, đang bị một nhóm côn đồ vây hãm trong khu vườn hoàng cung. Chỉ trong giây lát, cô nhận ra đây không phải vụ việc bình thường mà là âm mưu nhắm vào hoàng gia.
Cô không chần chừ. Nhớ lại những bài học lão thần quân dạy về võ công và chiến thuật, Diệp Vân rút nhẹ thanh kiếm giấu dưới áo, bước vào giữa vòng vây. Cử chỉ nhanh nhẹn, linh hoạt nhưng uyển chuyển, khiến những kẻ tấn công không kịp phản ứng. Chỉ vài chiêu cơ bản nhưng chuẩn xác, từng người một bị hạ gục, hoặc bị ép lui về phía xa, không gây nguy hại cho công chúa.
Công chúa Thường Nghi đứng phía sau, mắt mở to, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: “Ng… ngươi… cứu ta sao?”
Diệp Vân nhẹ nhàng đáp: “Không sao, công chúa cứ yên tâm. Ta sẽ bảo vệ công chúa.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, mang theo một khí chất tựa nữ vương, khiến công chúa yên tâm ngay lập tức.
Khi sự việc lắng xuống, tiếng bước chân vang lên từ xa – Vương gia Diệp Lâm xuất hiện, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh Diệp Vân cứu công chúa. Ánh mắt ông nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác vừa ngạc nhiên vừa hài lòng. Một nữ nhân bình thường sao lại có thể mạnh mẽ, quyết đoán và điềm tĩnh đến vậy? Ông nhanh chóng tiến tới, bước chân uy nghiêm khiến những người xung quanh phải né tránh.
“Cô là ai?” Diệp Lâm hỏi, giọng lạnh nhưng đầy uy quyền.
Diệp Vân cúi đầu nhẹ, nở một nụ cười dịu dàng: “Tên ta là Diệp Vân, vừa mới đến kinh thành. Hôm nay may mắn giúp được công chúa.”
Vương gia Diệp Lâm nhướng mày, đôi mắt sâu như thấu suốt tất cả, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Trong khoảnh khắc, một mối liên kết kỳ lạ hình thành. Không phải tình yêu, nhưng là sự chú ý sâu sắc, như thể trái tim lạnh lùng của ông vừa nhận ra một mối nguy hiểm – nhưng lại đầy hấp dẫn.
Công chúa Thường Nghi cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn ngươi, Diệp Vân. Nếu không có ngươi…” Nhưng cô không nói hết, vì ánh mắt cô nhìn sang Vương gia Diệp Lâm đầy lo lắng.
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Cô chỉ là một nữ nhân bình thường sao? Vậy mà lại có võ công và trí tuệ đến vậy.” Ánh mắt ông nhìn Diệp Vân đầy tò mò, nhưng không giấu nổi sự thán phục.
Diệp Vân khẽ mỉm cười, tinh tế tránh ánh mắt của ông: “Ta chỉ làm điều nên làm, không dám nhận công.” Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức mạnh, khiến cả Vương gia và công chúa đều phải thừa nhận rằng, nữ nhân này không thể xem thường.
Sự kiện cứu công chúa nhanh chóng lan truyền khắp cung, khiến các quan lại, cung nữ và thậm chí là hoàng hậu đều phải chú ý. Một nữ nhân vừa mới xuất hiện đã có thể bảo vệ công chúa, chứng tỏ trí tuệ, võ công và cả sự dũng cảm vượt trội. Đây chính là bước đi đầu tiên trong kế hoạch báo thù của Diệp Vân – khẳng định uy lực, chiếm được sự chú ý của những người quyền lực, đồng thời che giấu thân phận thực sự của mình.
Tối hôm đó, trong phòng trọ nhỏ, Diệp Vân nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Ánh sáng dịu dàng của đèn lồng chiếu lên gương mặt cô, khiến đường nét trở nên sắc sảo và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô nhẹ nhàng nắm tay thanh kiếm, nhắc nhở bản thân: “Đây mới chỉ là bước đầu. Kẻ thù chưa biết gì về ta, nhưng từng bước một, mọi âm mưu sẽ bị lật tẩy, mọi kẻ thù sẽ phải trả giá.”
Trong lòng, một ý nghĩ khác cũng len lỏi: Vương gia Diệp Lâm – người đàn ông quyền lực, lạnh lùng nhưng lại dường như bị thu hút bởi sức mạnh và trí tuệ của cô. Nếu biết cách, ông có thể là đồng minh đáng tin cậy nhất, hoặc cũng có thể trở thành nguy cơ nếu nàng không cẩn thận.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời, chiếu sáng đôi mắt lạnh lùng của Diệp Vân. Ngọn lửa báo thù trong lòng cô chưa bao giờ cháy mạnh đến thế, kết hợp với trí tuệ và chiến lược, tạo thành một sức mạnh tiềm ẩn mà bất cứ kẻ thù nào cũng phải khiếp sợ.
Cô nhắm mắt, thở dài nhẹ: “Một ngày nào đó, kẻ thù sẽ biết rằng Lạc Thần Du chưa bao giờ chết. Và khi đó, họ sẽ hối hận vì đã từng hại gia tộc ta.”
Bước chân nàng nhẹ nhàng, nhưng uy lực lan tỏa khắp cung, như một lời cảnh báo không lời gửi tới tất cả những kẻ hại gia tộc. Và từ khoảnh khắc này, Diệp Vân chính thức bước vào thế giới quyền lực và âm mưu của kinh thành, nơi mà báo thù, tình yêu và sủng ái sẽ đan xen, từng bước dẫn cô đến mục tiêu cuối cùng.