Kinh thành buổi sáng vang lên tiếng vó ngựa và tiếng gió thổi qua những con phố lát đá. Các gian nhà san sát, những dãy cửa sổ treo lồng đèn đỏ rực, và những người qua lại tất bật tạo nên bức tranh sống động nhưng cũng đầy áp lực của triều đình. Trong đám đông đó, có một bóng dáng mới xuất hiện – Diệp Vân, mang trong mình sự bình thản nhưng ánh mắt sắc bén khiến người nhìn phải dừng bước.
Cô mặc một bộ y phục màu xanh lam nhạt, nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, tóc búi cao gọn gàng, chỉ một vài sợi rơi xuống vai khiến gương mặt cô thêm phần thanh tú, nhưng ẩn chứa một sức mạnh khó nắm bắt. Không một ai biết rằng cô chính là Lạc Thần Du ngày xưa – tiểu thư của gia tộc Lạc đã bị hủy diệt.
Trên phố, ánh mắt của người qua lại vô tình dừng lại trên cô, nhưng không ai có thể đoán được quá khứ đằng sau đôi mắt ấy. Diệp Vân bước đi, từng bước nhẹ nhàng, nhưng dường như mang theo uy lực vô hình khiến mọi ánh mắt phải e dè.
Đúng lúc đó, một đám quan lại và thuộc hạ của triều đình đi ngang, bàn tán về những vụ án trong kinh thành gần đây. Trong số họ có người vô tình nhìn thấy Diệp Vân và thốt lên: “Người này… ánh mắt lạnh lùng quá. Nhìn cô ấy mà thấy ghê sợ.”
Diệp Vân chỉ mỉm cười nhẹ, như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Nhưng sâu trong lòng, cô đang quan sát tất cả – từng con người, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Đây là cách cô học từ lão thần quân: quan sát trước khi hành động, đoán suy nghĩ đối phương trước khi nói lời nào.
Buổi chiều, Diệp Vân đến một tiệm trà nhỏ gần triều đình. Cô chọn một góc yên tĩnh, đặt tay lên bàn, và bắt đầu quan sát các quan lại, thương nhân qua lại. Chỉ một buổi ngắn, cô đã nắm được sơ lược các mối quan hệ, phe cánh, và cả những kẻ thù tiềm tàng trong kinh thành.
Bỗng, một tiếng vó ngựa vang lên ngoài cửa tiệm. Một người đàn ông cao lớn, áo đỏ thẫm, bước vào. Ánh mắt sắc lạnh của ông quét ngang tiệm trà và dừng lại ở Diệp Vân. Đây là Vương gia Diệp Lâm – một người quyền lực bậc nhất trong triều, được mệnh danh là “Bá vương lạnh lùng của kinh thành”.
“Người này là ai?” Diệp Lâm lẩm bẩm, nhưng ánh mắt không rời cô gái. Có điều gì đó trong ánh mắt Diệp Vân khiến trái tim lạnh lùng của Vương gia nhói lên một cảm giác tò mò kỳ lạ.
Diệp Vân không hề e dè, chỉ nhấc ly trà lên, khẽ mỉm cười: “Chào ngài. Thật vinh hạnh được gặp.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng mỗi chữ đều như chứa sức mạnh tinh thần khó nắm bắt.
Vương gia Diệp Lâm nhướng mày, cảm giác thú vị len lỏi trong lòng: cô gái này không giống những nữ nhân mà ông từng gặp. Không sợ hãi, không mềm yếu, mà lại mang một sức hút vừa lạ lùng vừa nguy hiểm.
Chưa dừng lại ở đó, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một tên côn đồ trong tiệm trà định gây sự với một thương nhân nhỏ bé. Chỉ trong nháy mắt, Diệp Vân đứng dậy, sử dụng một kỹ năng tinh tế trong cách xử lý tình huống – vừa khiến tên côn đồ mất bình tĩnh, vừa bảo vệ người thương nhân mà không làm náo loạn tiệm.
Vương gia Diệp Lâm chứng kiến tất cả, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thán phục. “Người này… không bình thường,” ông thầm nghĩ. Trong khoảnh khắc đó, một liên kết vô hình giữa hai người vừa hình thành – không phải tình yêu ngay lập tức, nhưng là sự tò mò sâu sắc, một sự chú ý không thể giải thích.
Buổi tối, Diệp Vân được một thương nhân mời đến tham dự một bữa tiệc nhỏ trong kinh thành. Đây là cơ hội để cô xây dựng quan hệ xã hội, mở rộng ảnh hưởng và quan sát phe cánh quyền lực. Trong bữa tiệc, ánh mắt cô quét qua từng góc phòng, ghi nhớ khuôn mặt từng người, lắng nghe từng câu chuyện, từng tiếng cười, và từng lời nói bóng gió.
Một vài quan lại cử cãi nhau về triều chính, và Diệp Vân bình tĩnh phân tích tình hình, đề xuất những giải pháp hợp lý khiến mọi người ngạc nhiên. Họ không hiểu sao một cô gái trẻ như vậy lại thông minh, nhạy bén, và đủ sức thuyết phục người khác.
Trong bữa tiệc, Vương gia Diệp Lâm cũng xuất hiện. Ông đứng lặng nhìn Diệp Vân từ xa, đôi mắt không rời cô nửa phút. Trong lòng, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa – vừa muốn bảo vệ, vừa muốn hiểu thêm về cô gái này.
Diệp Vân nhận ra ánh mắt của Vương gia, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, nở một nụ cười nhẹ, uyển chuyển, khiến cả bữa tiệc đều phải chú ý. Một vài người bắt đầu đồn đoán về mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô chỉ mỉm cười, không một lời giải thích.
Đêm ấy, sau khi rời bữa tiệc, Diệp Vân đứng trên ban công nhà trọ, nhìn ánh đèn của kinh thành. Trái tim cô vẫn kiên định, ngọn lửa báo thù không hề giảm. Nhưng một điều mới mẻ xuất hiện – cảm giác rằng, trong con đường trả thù dài đằng đẵng, sẽ có một người xuất hiện, vừa là đồng minh, vừa là nguy hiểm, và cũng có thể… trở thành người khiến cô đặt niềm tin.
Diệp Vân nhắm mắt, thở dài. “Ta sẽ sống, sẽ trở thành Diệp Vân – người mà không ai nhận ra, nhưng cũng là cơn ác mộng mà kẻ thù không thể quên. Một ngày, khi ta quay lại kinh thành, không chỉ quyền lực, mà còn cả trái tim của những kẻ từng hại gia tộc sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ta.”
Trong bóng đêm kinh thành, một bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên định đứng đó, vừa huyền bí, vừa uy nghiêm. Ánh mắt lạnh lùng nhưng rực sáng trí tuệ, báo hiệu rằng Diệp Vân – hay Lạc Thần Du – đã chính thức bước vào cuộc chơi, nơi quyền lực, âm mưu và tình yêu sẽ giao thoa, và nơi mà bất kỳ ai muốn hại nàng đều sẽ phải trả giá.
Và từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa nàng và Vương gia Diệp Lâm bắt đầu hình thành – một mối quan hệ vừa kỳ lạ, vừa nguy hiểm, vừa ngọt ngào, mà cả hai chưa một lần thừa nhận, nhưng đều cảm nhận rõ ràng sức hút không thể chối từ.