Trần Tiểu Thiên, cô biên kịch trẻ tuổi với mái tóc đen nhánh buông lơi, đang ngồi trước bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ và laptop cũ kỹ. Phòng trọ nhỏ hẹp đầy mùi cà phê, hương thơm pha lẫn mùi giấy in, khiến cô vừa cảm thấy quen thuộc vừa bực bội. Tay cầm bút, cô lẩm bẩm:
— “Trần Thiên Thiên, một nhân vật phụ vô danh, bị ghét bỏ, bị hãm hại… À, sao nghe cứ như đang tự nhận mình vậy.”
Cô nhún vai, thở dài, rồi tiếp tục gõ phím. Màn hình hiện lên những dòng kịch bản cổ trang: “Trần Thiên Thiên bị ép vào cung, phải đối mặt với âm mưu…”.
Công việc viết kịch bản cổ trang tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng thực ra Trần Tiểu Thiên đang gặp bế tắc trầm trọng. Các nhà sản xuất yêu cầu phải “có điểm nhấn hài hước”, nhưng cô vừa phải giữ nguyên mạch truyện, vừa phải thêm những tình tiết độc đáo để khán giả không nhàm chán.
Đang mải mê gõ phím, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ bạn thân:
“Thiên, hôm nay deadline mà còn chưa xong kịch bản? Cậu muốn đi uống cà phê cho tỉnh đầu không?”
Trần Tiểu Thiên lắc đầu, gõ trả lời:
“Không, còn nhiều chi tiết chưa hoàn thiện. Phải cứu Trần Thiên Thiên trước đã!”
Cô nhếch mép cười, tự gọi mình là “cứu nhân vật phụ vô danh”. Nhưng trong lòng, cô lại cảm thấy một niềm khó hiểu, một cảm giác rờn rợn: như thể cô đang nhìn thấy nhân vật mình viết mà sống động đến mức… thật sự tồn tại.
Bất chợt, màn hình laptop lóe sáng, những dòng chữ nhảy múa trước mắt cô, rồi một cơn gió lạnh ùa vào phòng. Trần Tiểu Thiên nhắm mắt, cảm giác như bị hút vào màn hình. Khi mở mắt ra, cô không còn ở phòng trọ nhỏ bé nữa.
Xung quanh là những cung điện nguy nga, những mái ngói đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời vàng óng. Người qua lại trong trang phục cổ trang lịch sự, lễ phép. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn xuống cơ thể mình: váy áo màu hồng phấn, thêu hoa tinh xảo, tay cầm một chiếc quạt giấy.
— “Cái gì…? Đây là đâu?!” — Trần Tiểu Thiên hoảng hốt.
Một cô hầu gái nhỏ nhắn chạy đến, cúi gập người lễ phép:
— “Phu nhân, ngài đã tỉnh rồi ạ!”
Trần Tiểu Thiên trợn mắt, cố hình dung: “Phu nhân? Tức là… mình… là ai?”
Đang lúc bối rối, một chàng trai cao lớn, áo choàng màu lam thẫm, bước ra từ hành lang. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, nhìn thẳng cô:
— “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Trần Tiểu Thiên há hốc miệng, nhận ra gương mặt quen thuộc… chính là Hàn Thước, nam chính trong kịch bản cô đang viết. Chàng trai đẹp trai nhưng lạnh lùng, toát ra thần thái quyền lực khiến cô… muốn chạy trốn.
— “Tôi… tôi… tôi là… Trần… Trần Thiên Thiên?” — Cô lí nhí.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, và đúng lúc đó, một tiếng hò hét vang lên từ cung điện:
— “Ác nữ Trần Thiên Thiên lại dám gây rối trong cung!”
Trần Tiểu Thiên giật mình. “Ác nữ? Ủa, mình là ác nữ sao?” Cô quay lại, thấy đám người đang lao tới, tay cầm roi và dao, vẻ mặt giận dữ. Tim cô đập thình thịch, vừa sợ vừa hoang mang.
— “Ok… ok… bình tĩnh… phải sống sót… phải sống sót…” — cô tự nhủ, tay ôm ngực.
Đúng lúc này, Hàn Thước tiến lên, ánh mắt sắc bén:
— “Ngươi là Trần Thiên Thiên? Nếu không nghe lời, đừng trách ta nghiêm khắc.”
Cảm giác như đang đối diện với một người lãnh chúa lạnh lùng, Trần Tiểu Thiên liền gật đầu, cố gắng tỏ ra cứng cỏi:
— “Vâng… tôi… tôi sẽ nghe lời…”
Nhưng trong lòng, cô đã xác định: nếu không thay đổi số phận, nếu cứ đi theo kịch bản cũ, cô sẽ chết. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Cô phải tìm cách dùng trí thông minh và… chút may mắn để sống sót trong thế giới này.
Và từ khoảnh khắc ấy, Trần Tiểu Thiên – hay Trần Thiên Thiên trong thế giới này – bắt đầu hành trình phiêu lưu vừa hài hước vừa nguy hiểm, giữa những âm mưu cung đình, tình cảm lãng mạn, và những bí mật chưa từng hé lộ.
Những bước chân đầu tiên trên đường sống sót trong cung khiến cô nhận ra một sự thật: không phải lúc nào cũng cần sức mạnh hay quyền lực… đôi khi chỉ cần một chút khôn ngoan, chút may mắn và… sự duyên dáng của một nữ phụ biết sống sót!