trần thiên thiên trong lời đồn

Chương 2: Trở thành Trần Thiên Thiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Tiểu Thiên chớp mắt nhìn quanh, vẫn còn bàng hoàng trước khung cảnh hoàng cung rực rỡ. Cung điện tráng lệ, cột trụ sơn son thiếp vàng, bức tranh tường vẽ cảnh núi non trùng điệp, tất cả đều sống động đến mức cô cảm giác mình đang lạc vào một bức tranh cổ.

— “Ok… mình chắc chắn là đã xuyên không. Không có gì nghi ngờ nữa…” — cô thầm nhủ.

Một cô hầu gái vụng về đặt tay lên vai cô:

— “Phu nhân, ngài phải theo tôi thay trang phục ngay lập tức.”

Trần Tiểu Thiên cứng người, tay ôm quần áo trên người:

— “Trang phục? Tôi… tôi đang mặc váy rồi mà?”

Cô hầu gái nhún vai:

— “Không, đó là váy của Trần Thiên Thiên. Ngài phải mặc đúng trang phục để tham dự yến tiệc cung đình.”

Trần Tiểu Thiên liền nhận ra: mình đã trở thành Trần Thiên Thiên, nhân vật phụ vô danh mà cô từng viết. Nhớ lại kịch bản, Trần Thiên Thiên vốn là một cô gái bị ghét bỏ, thường xuyên bị ác nữ bắt nạt, sống trong cảnh lúng túng và nguy hiểm.

— “Ơ kìa, mình… phải sống sót. Phải sống sót…” — cô lẩm bẩm, rồi theo hầu gái lên phòng thay đồ.

Trong phòng thay trang phục, Trần Tiểu Thiên sững sờ nhìn bản thân trong gương. Mái tóc đen dài được tết gọn, váy áo hồng phấn thêu hoa tinh xảo, tay cầm quạt giấy tinh xảo. Cô nhìn mình, tự hỏi:

— “Mình trông… thật đẹp? Nhưng mà… phải làm gì để sống sót đây?”

Ngay lúc đó, một tiếng cười vang từ hành lang:

— “Ái chà, Trần Thiên Thiên lại xuất hiện. Không ngờ ngươi cũng biết xuất hiện đúng lúc yến tiệc.”

Trần Tiểu Thiên quay lại, thấy ác nữ chính bước vào. Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt sắc lẹm như dao, ánh nhìn đầy uy quyền. Ác nữ dường như đã nhận ra Trần Thiên Thiên sẽ là trở ngại lớn cho kế hoạch của mình.

— “Ồ, Trần Thiên Thiên… thật đáng yêu khi vẫn giữ nguyên phong cách ngây thơ. Nhưng đừng quên, tại yến tiệc này, ai mới là trung tâm.”

Trần Tiểu Thiên nuốt nước bọt, tay run run:

— “Ok… phải khôn khéo… phải khôn khéo…”

Khi yến tiệc bắt đầu, Trần Thiên Thiên bước vào đại sảnh. Âm nhạc du dương, những đèn lồng đỏ treo cao, các quan lại cung đình trang nghiêm cúi chào. Hàn Thước đứng bên bàn chính, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Trái tim Trần Tiểu Thiên đập thình thịch.

— “Bình tĩnh, bình tĩnh… không được làm sai… phải tỏ ra thông minh…” — cô tự nhủ.

Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào sảnh, một sự cố xảy ra. Cô vô tình vấp vào gấu váy, khiến váy quệt vào một bức bình phong, làm bình phong rung lên, lọ hoa rơi xuống. Tiếng kêu “bịch” vang lên khiến mọi ánh mắt đều hướng về cô.

— “Ác nữ sẽ cười thỏa thích mất…” — Trần Tiểu Thiên nghĩ.

Quả thật, ác nữ mỉm cười, ánh mắt đầy mưu mô. Hàn Thước bước tới, nhanh như chớp, nâng cô lên khỏi bức bình phong.

— “Ngươi cẩn thận một chút.” — Hàn Thước nói, giọng trầm lạnh nhưng không quên nhấn mạnh sự quan tâm.

Trần Tiểu Thiên đỏ mặt, thầm nghĩ: “Sao cậu ta vừa nghiêm khắc vừa… dễ thương thế này?”

Yến tiệc tiếp tục, Trần Thiên Thiên phải dùng trí thông minh và duyên dáng để tránh các cạm bẫy cung đình: những câu đố, những lời dèm pha, cả những cái liếc mắt đầy ẩn ý. Cô nhận ra, mình không chỉ phải sống sót mà còn phải học cách giao tiếp, gây thiện cảm với mọi người, từ quan lại đến các phi tần.

Trong lúc đó, một người bạn trung thành – Tiểu Hoa, hầu gái của cô từ trước – âm thầm nhắc nhở:

— “Phu nhân, đừng lo, có tôi bên cạnh. Mọi chuyện sẽ ổn.”

Trần Thiên Thiên mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa: ít nhất, cô không hoàn toàn cô độc.

Buổi yến tiệc kết thúc, nhưng thử thách mới chỉ bắt đầu. Trần Thiên Thiên nhận ra, để sống sót và thay đổi số phận, cô không chỉ cần trí thông minh mà còn phải biết quan sát, phán đoán, và… đôi khi, phải đánh lừa cả ác nữ lẫn Hàn Thước một cách khéo léo.

Và từ khoảnh khắc ấy, Trần Thiên Thiên chính thức bắt đầu “sự nghiệp” sinh tồn trong cung, với mỗi bước đi đều phải tính toán cẩn thận. Cô lẩm bẩm:

— “Mình sẽ không còn là nhân vật phụ vô danh nữa. Mình… sẽ trở thành nữ chính của đời mình!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×